Rốt cuộc tôi đang ở chỗ quái quỷ nào thế này? Còn cả Phong Bà Bà nữa, bà bị rơi xuống sông, không biết tình hình bây giờ ra sao rồi?
Tôi nhất định phải ra khỏi đây!
Đúng lúc này, có âm thanh tiếng nước chảy ùng ục vang lên. Tôi giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện có một người đang đi vào trong phòng.
Chính là ông lão đã đánh nhau với Phong Bà Bà, tự xưng là Thủy Thần đây mà!
Trái ngược với tôi năm lần bảy lượt bị cái màng ngăn cách hất ra, ông ta lại đi vào điềm nhiên như không có chuyện gì. Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, tâm lý đề phòng cảnh giác.
“Ông có ý đồ gì? Phong Bà Bà đâu?”
Tôi thô lỗ hỏi, đối với kẻ làm Phong Bà Bà bị thương, tôi rất ác cảm.
“Bà già đó đang tĩnh dưỡng khỏe mạnh, ngươi không cần phải lo.”
Ông ta cất giọng sang sảng nói, tự nhiên ngồi vào bàn, rót trà uống.
“Lão già, mau thả tôi ra.”
Tôi nhìn thái độ ung dung của ông ta, lửa giận trong lòng sôi lên.
“Nha đầu nhà ngươi đừng ăn nói vô lễ, ta là cha chồng của ngươi đấy.”
Cha chồng?
Từ khi nào mà tôi đã có chồng?
Tôi sực nhớ ra bộ hỷ phục đang mặc trên người, trong đầu ập đến linh cảm không lành.
“Ông có ý gì?”
Không lẽ tôi chuẩn bị cưới con trai của ông ta sao?
Trong khi tôi còn đang ngơ ngác đoán già đoán non, ông lão lại lên tiếng:
“Con trai ta là Long Từ, hai mươi năm trước tự ý lịch kiếp đầu thai vào nhà bán thịt lợn trong thôn của ngươi.”
“Nha đầu, ta có ý tốt khuyên nhủ ngươi, đừng dây dưa với Phong Dạ Huyết, ngươi và tiểu tử đó sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Ban đầu con trai ta chú ý đến ngươi vì khả năng chế thuốc độc điêu luyện, lại có tài bắn cung thừa hưởng từ Phong gia. Ngươi khi đó chính là một quân cờ được mọi thế lực săn lùng. Ta là Thủy Thần, đương nhiên muốn thu phục quân cờ hữu dụng như ngươi.”
“Nó xin ta được cưới ngươi làm thái tử phi của thủy cung, ta đồng ý.”
“Người làm cha như ta, sao có thể không hiểu tâm tư của nó. Nó thật sự yêu ngươi, nhưng đáng thương cho nó, ngươi lại chỉ một lòng một dạ hướng về Phong Dạ Huyết. Cuối cùng thì sao, kết cục vẫn là cái chết thôi.”
Tôi cảm thấy rất mơ hồ, cái tên Phong Dạ Huyết này luôn ám ảnh tôi, từ kịch bản phim, cho đến tên diễn viên. Tôi không tự chủ được lên tiếng hỏi:
“Rốt cuộc Phong Dạ Huyết là ai? Là người đã đánh nhau với Long Từ sao?”
Nghe câu hỏi của tôi, ông lão khẽ nhíu nhíu mày.
“Đến bây giờ ngươi vẫn còn không biết? Đúng là hồ đồ, tiểu tử đó dắt mũi ngươi như vậy, hắn nói cái gì ngươi đều nghe cái đó sao?”
Tôi càng lúc càng rối rắm, không hiểu ông ta nói gì.
Trên khuôn mặt chi chít nếp nhăn của ông ta xuất hiện biểu cảm mệt mỏi bất lực, ông ta thở phì phì, có vẻ tức giận lắm:
“Thật không hiểu thằng nghịch tử nhà ta tại sao lại vừa mắt một đứa ngốc nghếch như ngươi!”
Ông ta bắt đầu kể chuyện kiếp trước của tôi, càng nghe tôi càng toát mồ hôi. Sao mà giống trong kịch bản mà Dạ Huyết viết quá vậy?
Chỉ khác ở chỗ, theo lời ông lão kể, từ đầu đến cuối Phong Dạ Huyết đều lợi dụng tôi, đẩy tôi vào nguy hiểm. Còn người cứu tôi khỏi nguy hiểm, không ai khác ngoài Long Từ.
Nếu như trong kịch bản phim, anh ta chính là kiểu nhân vật nam phụ âm thầm đi theo bảo vệ nữ chính.
Nhưng trong kịch bản mà Dạ Huyết viết không hề có nhân vật Long Từ!
Không chỉ vậy, ông lão còn nói với tôi rằng, thuốc độc mà tôi uống trong đêm tân hôn chính là thuốc mà tôi tự chế, uống vào thì hồn bay phách tán. Phong Dạ Huyết bằng một cách nào đó, giúp tôi không bị hồn bay phách tán nữa, có thể đầu thai sang kiếp sau. Đổi lại, Phong Dạ Huyết phải chia cho tôi một nửa linh hồn.
Nói dễ hiểu, Âm Dạ Nguyệt và Phong Dạ Huyết của kiếp này, mỗi người đều chỉ có một nửa linh hồn.
Tôi thấy đầu mình càng lúc càng loạn. Thân thế thật sự của tôi, Phong Bà Bà kể một đằng, còn ông lão này lại kể một nẻo.
Tôi không biết mình phải tin ai cả!
Còn một chuyện động trời nữa, nếu lời ông lão kể là thật, nếu cuộc đời kiếp trước của tôi giống như trong kịch bản thật, vậy thì Phong Bà Bà chính là mẹ ruột của tôi.
Mà hiện tại tình trạng của bà ra sao rồi?
Tôi gấp gáp hỏi ông lão, không, có lẽ bây giờ tôi nên gọi ông ta là Thủy Thần thì đúng hơn.
“Phong Bà Bà đang ở đâu?”
Thủy Thần rung rung hàng râu thở phì phì, có vẻ ông ta rất mất kiên nhẫn với sự cứng đầu của tôi. Ông ta chỉ tay vào cái gương, lập tức mặt gương hiện lên khung cảnh một chỗ nào đó, hình như là một căn phòng, không gian đồ đạc trong phòng khá giống với căn phòng này.
Phong Bà Bà ngồi trên chiếc giường hình cái vỏ trai, ngồi khoanh chân, hai tay để trên đùi, mắt nhắm lại như đang ngồi thiền.
“Ngươi thấy gì chưa? Bà ta đang luyện công, sức khỏe không có gì đáng ngại!”