Chương 5: Tiết sinh học. Cho nên đây là sự thật về “cái chết” của Hạng Dương?

Trường trung học lúc ban đêm không trống trải như bệnh viện, dù nhìn từ ngoài cổng chỉ có thể thấy sân thể dục không người với cây cối đen như mực.

Nhưng ở khu dạy học, mỗi một phòng học vẫn còn sáng đèn. Ánh đèn trắng không có một chút độ ấm như thể những lỗ thủng chi chít được chọc ra ở trên tường, trong mỗi một lỗ thủng lại có vô số khuôn mặt chết lặng của học sinh.

Phòng bảo vệ chỗ cổng trường vẫn còn ánh đèn, Trần Yến giả vờ đi ngang qua khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên trong, xác định ông bảo vệ trông cửa vẫn giống lúc bọn họ đi học, đang gật gà gật gù cạnh bàn.

Vì thế hai tay cậu bèn bám lấy chiếc cổng cao hơn nửa thân người, giống vô số lần Hạng Dương lén dẫn cậu trốn học trong quá khứ mà nhảy từ ngoài cửa vào trong.

Dù trong bụng có quả trứng khiến động tác của cậu không được lưu loát nhưng may là cái cổng không cao nên cũng không gây trở ngại cho cậu.

Sau khi Trần Yến vào được trong trường, cậu lập tức cúi người trốn dưới bóng cây sồi xanh ven đường, xác định phòng bảo vệ không có tiếng động gì thì mới nhấc chân đi về phía tòa thí nghiệm.

Chỉ là cậu không nhìn thấy, trong chớp mắt khi cậu xoay người, đèn treo trong phòng bảo vệ vụt cái tắt phụt, trước bàn làm việc phủ một lớp bụi thật dày không có lấy một bóng người.

Trần Yến dựa theo trí nhớ, rất nhanh đã đến trước tòa thí nghiệm chẳng qua cũng giống trước kia, chỗ then cửa chính cài chốt chống trộm. Cậu định trực tiếp trèo cửa sổ nhưng khi đi ngang qua cửa hông lại phát hiện vòng khóa trên đó đã rỉ sắt, kéo nhẹ cái đã bị tách rời.

Trần Yến cũng không nghĩ nhiều mà cứ thế đi vào từ chỗ cửa hông này.

So với ban ngày, tòa thí nghiệm trong đêm khuya càng thêm lạnh lẽo tối mịt. Trần Yến sợ bị bảo vệ đi kiểm tra phát hiện nên không mở đèn, chỉ dựa theo ánh trăng rọi vào qua cửa sổ hành lang mà lọ mọ đi về phía trước.

Một bên hành lang khác còn dán vài tấm ảnh đã mấy năm vẫn chưa đổi, có vài cái là giới thiệu thiết bị thí nghiệm, giới thiệu đại học nổi tiếng và còn có một số —— là tóm tắt về danh nhân trong bức ảnh.

Từ nhỏ Trần Yến đã sợ thứ đó, cậu cứ cảm thấy người trong bức ảnh như thể đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú vào cậu, dù cậu có đi đến nơi nào thì vẫn nhìn thấy đôi mắt của họ.

Giờ phút này, cậu đứng một mình trong hành lang này, càng cảm thấy đôi mắt trên bức ảnh đều đang ẩn giấu nơi bóng đêm mà nhìn cậu. Rõ ràng ánh trăng lờ mờ như vậy nhưng cậu lại có thể thấy rõ nụ cười trên mặt những người đó, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, gần như sắp khiến cả khuôn mặt vặn vẹo.

Trần Yến không dám động đậy, cậu nhẹ giọng gọi tên Hạng Dương, hy vọng anh nhanh chóng xuất hiện, giống như trước đây mà nắm tay cậu, dẫn cậu chạy qua nơi này.

Nhưng Hạng Dương không xuất hiện, dù cậu có gọi như thế nào cũng không xuất hiện mà ngược lại, chỗ sâu nơi hành lang phía trước truyền đến một tiếng cọ xát dị thường.

Trái tim Trần Yến nhảy loạn xạ, âm thanh kia xuất hiện, đáng lẽ sẽ làm cậu vô cùng sợ hãi nhưng vào lúc này đây nó lại giống như một sức mạnh vô hình, kêu gọi cậu đi về phía trước.

“Không, em thật sự không dám…. Hạng Dương, anh ở chỗ nào…..”

Tinh thần Trần Yến đã căng thẳng đến cực điểm, lời cầu xin của cậu đã trở nên lộn xộn mà đồng thời tiếng cọ xát càng thêm chói tai, một lần, lại một lần nữa vang lên chỗ sâu nơi hành lang.

Mà cùng với đó là gương mặt của những người trên các bức ảnh cũng vặn vẹo theo, chỉ còn lại hai mắt nhìn chằm chằm cậu trước sau như một và khuôn miệng càng ngày càng toác rộng.

“Uỳnh!” Một tiếng, bức ảnh cách cậu gần nhất, rơi xuống mặt đất mà không hề có dấu hiệu nào báo trước trở thành cọng rơm cuối cùng đè lên tâm trí vốn đã suy sụp của Trần Yến.

Cậu không thể kiềm chế nữa mà sợ hãi kêu lên, chạy về phía chỗ sâu nơi hành lang.

Cậu cắm đầu chạy, chạy, suy nghĩ cũng càng ngày càng hỗn độn, thậm chí còn quên mất bản thân đến nơi này làm cái gì, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vĩnh viễn không thể chạy thoát.

Mà âm thanh cọ xát chói tai kia, vẫn luôn ở phía trước cậu, hấp dẫn cậu, thúc giục cậu xuyên qua hành lang, leo lên cầu thang, mở ra cửa phòng nào đó ——

“Lạch cạch.” Cho đến khi tiếng khóa sau người vang lên thì Trần Yến mới chợt bừng tỉnh từ ác mộng hãi hùng. Cậu dựa vào cánh cửa mà thở hổn hển, quả trứng trong bụng cũng lắc lư điên cuồng khiến cậu không thể không ôm bụng mà trượt xuống mặt đất.

Nhưng lúc này, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cảm giác an toàn khi được bao bọc lấy.

Bóng đen vô hình trồi lên từ dưới chân cậu, quấn lấy mắt cá chân rồi tràn lan lên toàn thân Trần Yến cho đến khi bao trọn lấy cậu.

Trong vũng đen kia, Trần Yến cứ vậy mà dần dần thả lỏng cơ thể, thậm chí khi nó bao qua miệng mũi mình cũng không hề phản kháng. Sau khi trải qua khoảng thời gian hít thở không thông ngắn ngủi rồi lại bị nó tách ra, sau đó lại bị bao phủ trong cảm giác hít thở không thông một lần nữa…..

Sau khi lặp lại một vài lần, Trần Yến mất sức mà ngã vào giữa chất lỏng ấy, miệng còn khẽ nỉ non gọi tên ‘Hạng Dương’ mà vứt sạch nỗi sợ hãi sau đầu.

Không biết qua bao lâu, Trần Yến mới khôi phục tinh thần một lần nữa, bóng đen vô hình vẫn trườn trên người cậu, có vẻ thấy Trần Yến đã tỉnh lại nên nó tụ lại mà đỡ cậu từ dưới đất lên.

Cửa sổ cuối phòng, kéo mở nửa bức màn xanh mỏng, ánh trăng miễn cưỡng chiếu sáng lên vị trí hiện tại của cậu ở căn phòng này.

Từng hàng giá lạnh băng đứng lặng nơi đó, trên giá bày đủ các loại thiết bị thí nghiệm và tiêu bản.

Trần Yến không hiểu lắm, tại sao Hạng Dương lại muốn dẫn cậu vào nơi này. Chất lỏng đen đặc chảy xuống khỏi người cậu, tụ lại trên mặt đất rồi uốn lượn mà đi qua cái giá như vô số con rắn không vảy xuyên qua giá thiết bị, hướng về phía phòng bên kia mà bò qua.

Trần Yến hiểu ra, đây là muốn mình đi theo, cậu đi vài bước rồi đi đến phía sau cái giá trước mặt thì ngây ngẩn cả người.

Trên vách tường ở phòng kia, có một cánh cửa gỗ nhỏ với một khung kính vuông vức. Đây là thiết kế thường thấy nhất trong trường học mà ánh sáng không quá chói lọi đang rọi ra từ lớp kính kia.

Mãi Trần Yến mới nhận ra, chỗ bản thân đi vào là chỗ nào. Đây là phòng thiết bị thí nghiệm, thường nó sẽ thông với phòng thí nghiệm, chứa đầy thiết bị cần để học.

Tuy nhiên…… Trần Yến không ngờ, đã giờ này rồi mà vẫn còn có lớp học tiết thí nghiệm ở chỗ này sao?

Cậu nghi hoặc, khẽ khàng nhón chân đi về phía cửa nhỏ kia, lén lút nhìn vào trong phòng học sau lớp cửa qua khung kính.

Quả nhiên, đúng như cậu đoán, thật sự có một lớp đang học ở nơi đó. Bởi vì đang dùng máy chiếu nên trong phòng không bật đèn, ánh sáng chiếu ra ngoài cũng đến từ màn hình lớn phía trước.

Từ vị trí của Trần Yến nhìn qua, chỉ có thể thấy được từng bóng người mặc đồng phục trong bóng đêm, nói chính xác hơn thì là từng cái đầu của những người quay lưng về phía cậu.

Người duy nhất hướng mặt về phía cậu, là giáo viên đứng ở trên bục giảng.

Trần Yến liếc mắt một cái đã nhận ra đó là giáo viên dạy sinh học hồi trung học của bọn họ, bởi vì người gầy lại còn nhỏ con nên học sinh đều lén lút gọi ông là “Trương Đinh Sắt”.

Nhiều năm không gặp, không ngờ ông còn chưa về hưu. Có lẽ vì đã lớn tuổi, dáng người ông nhìn có vẻ lùn hơn, đứng trước màn hình lớn nhìn như thể một con côn trùng nhỏ đậu trên đó.

Ông gần như là bị bỏ qua khi đứng xen lẫn giữa đủ loại sâu xuất hiện trên màn hình.

Trần Yến dời ánh mắt khỏi “Trương Đinh Sắt” mà chuyển về màn hình phía sau ông, chủ đề của tiết này có lẽ đang nói về các giai đoạn phát triển của côn trùng.

Ví dụ được đưa ra không phải là bươm bướm thường gặp mà lại là ve.

Trần Yến đã ra trường quá lâu, hoàn toàn không nhớ nổi trong sách giáo khoa có tiết học nào như này hay không nhưng cậu vẫn bị thu hút một cách kỳ lạ mà nhìn về phía đó.

“Giai đoạn thứ nhất là trứng, côn trùng trưởng thành sẽ đẻ trứng ở trên cành cây của thực vật.”

Cùng với giọng nói của “Trương Đinh Sắt”, slide trên màn hình lớn cũng chuyển sang trang tiếp theo.

“Giai đoạn thứ hai là thời kỳ ấu trùng, đây là giai đoạn chiếm thời gian dài nhất trong cuộc đời của chúng.”

Trần Yến vẫn chăm chú nhìn, không hiểu tại sao Hạng Dương lại muốn cho cậu xem cái này.

Rất nhanh, slide lại chuyển tiếp, lần này là tới giai đoạn ‘nhộng’.

“Khác với bướm, thiêu thân và các loại côn trùng biếи ŧɦái hoàn toàn khác cần phải tạo kén, ve không cần làm vậy mà sẽ trực tiếp thoát ra từ lớp vỏ ban đầu của chúng.”

Ngay sau đó, trên màn hình chiếu quá trình lột xác của ve sầu, lớp vỏ từ thời ấu trùng bị xé rách từ phần lưng, con trưởng thành phải chật vật chui ra từ chỗ rách đó ——

“Quá trình này vô cùng khó khăn. Nếu côn trùng trưởng thành không thể thoát khỏi xác cũ của mình thì rất nhanh sẽ chết đi nhưng một khi thành công nó sẽ biến thành một hình thái khác.”

Giọng nói của “Trương Đinh Sắt” đột nhiên trở nên nghẹn ngào, giống như không khí đang cọ xát dữ dội với cổ họng, gian nan phát ra tiếng: “Đương nhiên, không phải tất cả ‘ve sầu’ đều có thể tự mình hoàn thành quá trình lột xác, một số bộ phận có lẽ cần một chút giúp đỡ——”

Ông nói như vậy rồi đột nhiên im bặt, cái đầu vốn đang quay về phía học sinh bỗng ‘răng rắc’ mà nghiêng về phía Trần Yến.

Trần Yến cho rằng “Trương Đinh Sắt” phát hiện mình đang nhìn lén, dù sao cũng là giáo viên cũ, thật ra cậu cũng không quá sợ hãi, thậm chí còn nghĩ có nên chủ động chào hỏi không.

Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức nhìn thấy trên mặt “Trương Đinh Sắt” bỗng nhiên nở nụ cười, giống như những bức ảnh trên hành lang vừa nãy, vặn vẹo mà lại điên cuồng nhìn về phía mình.

Trần Yến bị dọa mà nhắm tịt mắt lùi lại theo phản xạ, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì lại phát hiện phòng học sau cánh cửa chỉ còn lại một màu đen nhánh.

Không có học sinh, không có màn hình, cũng không có “Trương Đinh Sắt.”

Tất cả bàn ghế đều trống không, như thể đã rất rất lâu không có ai sử dụng.

Trần Yến chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, vậy tất cả những thứ vừa rồi, đều là ảo giác của cậu sao?

Là Hạng Dương cố ý để cậu đến, cho cậu thấy ảo giác sao?

Nhưng vì cái gì mới được chứ?

“Ve ——” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm rồi xoay người nhìn về phía cái giá phía sau mình. Rất nhanh Trần Yến đã tìm được tiêu bản “ve sầu” được đóng khung trong kính giữa các dụng cụ thí nghiệm được trưng bày.

Bắt đầu là trứng ——

Cậu duỗi tay vuốt ve cái bụng nhô lên của mình.

Sau đó là ấu trùng ——

Trần Yến nhắm mắt, vẫn có thể nhớ lại hình ảnh sáng láng khi xưa của Hạng Dương.

Tiếp theo là xé rách xác ngoài của mình ——

Trên bãi sông, những mảng thịt không thể nhìn ra hình người đó.

Cuối cùng là thành côn trùng trưởng thành ——

Trần Yến đột nhiên mở to mắt trong bóng đêm rồi nhìn về phía thứ quấn quanh trên người mình, những chất lỏng vô hình đen nhánh.

Cho nên đây là sự thật về “cái chết” của Hạng Dương?