Đợi đến khi Trần Yến bình tĩnh lại, cậu đã rời khỏi phòng tối kia mà bị kéo đến một góc tương đối sạch sẽ, áo gió của Hạng Dương trải trên mặt đất còn cái bóng đen kia thì ôm lấy cơ thể cậu, dù thật lạnh lẽo nhưng lại khiến Trần Yến chìm đắm.
Cậu cuộn tròn cơ thể, bóng đen kia cũng di chuyển theo, dán sát không chừa một kẽ hở.
Cửa sổ thông khí bị mở ra, ánh mặt trời không có độ ấm chiếu xuống đầu, nhờ ánh sáng này, Trần Yến lại ngắm nghía ảnh chụp vừa được rửa kĩ càng một lần nữa.
Cậu cố gắng kìm nén để không khóc vì Hạng Dương, đặt sự chú ý của mình đến phía tòa nhà đằng sau Hạng Dương.
Bức tường trắng loang lổ, một khung cửa sổ kính màu xanh cũ kỹ và cả đằng sau cửa sổ ấy ——
Khoan đã, đó là cái gì vậy? Trần Yến đưa ảnh chụp lại gần, dưới ánh sáng rõ ràng trên hành lang phía sau cửa sổ xuất hiện vài bóng người. Bọn họ mặc áo dài trắng, cổ còn đeo cái gì đó, hình như là … ống nghe của bác sĩ.
Đúng rồi!
Ánh mắt Trần Yến sáng ngời, đầu óc không được minh mẫn cuối cùng cũng nhận ra tòa nhà phía sau Hạng Dương này, chính là bệnh viện duy nhất trong khu.
Hơn nữa……. Cậu lục lại ký ức, lúc Hạng Dương mới mất tích, khi cảnh sát đang điều tra thì hình như từng nói với cậu rằng có một khoảng thời gian, Hạng Dương thường xuyên đi đến bệnh viện.
Nhưng có nhiều việc, cậu không nhớ được.
Trần Yến bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, chuyện liên quan đến vụ mất tích của Hạng Dương, rõ ràng cậu vô cùng quan tâm đến từng sự kiện một nhưng tại sao bây giờ lại không thể nhớ nổi?
Không, không chỉ vậy.
Dường như từ thời điểm xa xăm hơn, ký ức của cậu cũng đã xuất hiện khoảng trống và sự hỗn loạn. Cậu không tin rằng trước khi Hạng Dương mất tích, cậu lại không nhìn ra bất kỳ biểu hiện bất thường nào. Vậy hẳn là đã xảy ra cái gì đó trong khoảng thời gian ấy —————
Nhưng mà đã xảy ra cái gì chứ? Ánh mắt của Trần Yến dần dần dại ra, như thể tất cả đều là những mảnh vỡ ký ức ngắn ngủi mà cậu không thể nhặt lên cũng không thể nhớ được nhiều hơn.
Mấy bàn tay đen nhánh không thành hình vẫn dịu dàng vuốt ve sau lưng cậu như thể đang an ủi cậu không nhớ ra cũng không sao. Hạng Dương lúc nào cũng vậy, bao dung cậu vô điều kiện, dù đã chết cũng sẽ không thay đổi.
Tay Trần Yến nắm chặt bức ảnh kia, bây giờ cậu phải lập tức đến bệnh viện, cậu phải biết trước khi Hạng Dương xảy ra chuyện thì rốt cuộc đã xảy ra cái gì! Nhưng cậu vừa mới đứng lên thì eo lưng đau nhức đã khiến cậu mềm nhũn chân mà ngã vào bóng đen kia một lần nữa.
Bóng đen chảy xuôi trên cơ thể Trần Yến như nước, đỡ cậu lên lần nữa rồi dùng áo gió che đậy dấu vết trên khắp cơ thể.
Lúc này Trần Yến mới tự mình cuốn chặt áo, cúi đầu nhìn bóng đen vẫn còn đang ngưng tụ, nghĩ một chút rồi mới nói: “Em… Em phải đi điều tra.”
“Không thể ra ngoài như này.”
Nhưng cái bóng đen nhánh kia lại như thể không nghe thấy mà trườn qua cơ thể cậu, bò lên cầu thang nhỏ hẹp rồi đi về phía bên ngoài tiệm chụp ảnh.
Khi Trần Yến lại quay trở lại trên con đường vắng vẻ, thái dương vào đông luôn về núi sớm nên hoàng hôn cũng chỉ còn dư lại vài tia sáng. Gió lạnh khi chạng vạng cuốn lấy lá khô rụng dưới chân, hai ba gian hàng còn mở cũng sắp đóng cửa.
Xe taxi hiếm khi đến nơi này, xe đạp công cộng gì đó lại càng khó tìm. Trần Yến đi dọc theo đường cái một lúc, cuối cùng cũng tìm được một trạm xe buýt duy nhất còn lại.
Ở đó cũng chỉ có hai tuyến xe, may mắn một chuyến trong đó có thể đến bệnh viện.
Chờ hơn 10 phút, Trần Yến thấy được chiếc xe buýt màu xanh lá từ xa, nó đi rất chậm, mãi mới đỗ vào bến xe.
Trần Yến móc tiền xu từ trong túi ra, bỏ vào trong hòm đặt cạnh tài xế xe rồi đi vào trong.
Cũng giống với thành phố bị lãng quên này, hiện tại dường như không có người trẻ tuổi nào thích đi loại phương tiện giao thông này, trên xe vắng vẻ một cách đáng sợ.
Ở góc ghế phía sau, có một bà lão bế cháu đang dựa vào cửa sổ cũng đã gần ngủ thϊếp đi.
Trần Yến đến gần cửa sau, tìm một chỗ mà ngồi xuống. Thật ra từ đây đến bệnh viện cũng chỉ có ba bốn trạm nhưng tình trạng cơ thể hiện tại của Trần Yến hiển nhiên không cho phép cậu đứng.
Xe buýt lắc lư mà chậm rãi di chuyển, trong xe như thể có phép thuật nào đó khiến Trần Yến rất nhanh cũng thấy buồn ngủ. Nhưng khi đầu cậu sắp đυ.ng phải kính, gần như ngủ mất thì cậu bỗng cảm thấy có ai đó đang kéo áo cậu.
Cậu miễn cưỡng mở mắt, quay đầu nhìn sang thì thấy đứa trẻ lúc nãy ngồi cạnh bà lão, không biết từ khi nào đã đến cạnh chỗ cậu ngồi, đôi mắt đen to tròn đang nhìn chằm chằm cậu.
“Em làm gì vậy?” Trần Yến bị dọa mà co người lại, cảnh giác hỏi.
Nhưng bé trai kia lại giơ tay, chỉ vào cái bụng bị áo gió che mất của Trần Yến mà nói: “Em nghe thấy, nó đang gọi em….”
Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên trong xe, rất nhanh đã bị tiếng động cơ át đi nhưng trong tầm mắt của Trần Yến chỉ còn lại đôi mắt đen, gần như không có lòng trắng của bé trai kia.
Miệng cậu bé mấp máy, nắm lấy áo Trần Yến, tiếp tục nói: “Nó nói, muốn chơi với em, bảo em đợi một chút………….”
“Đợi một chút, nó sắp ra rồi.”
Sắc trời càng ngày càng tối, trong lòng Trần Yến cũng bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp bóng đen lạnh lẽo. Cậu không biết phải đáp lại đứa bé như thế nào nhưng động tĩnh kỳ lạ truyền đến từ trong bụng lại như thể đang chứng thực cái gì đó ——————
“Trạm tiếp theo, bệnh viện khu.”
“Xin hành khách chuẩn bị xuống xe.”
Giọng nữ điện tử không cảm xúc đột nhiên vang lên từ trong loa dường như đã đánh thức Trần Yến.
Cậu chống ghế dựa đứng dậy, cố gắng né tránh cậu bé, thử kéo áo mình ra khỏi tay thằng nhóc: “Em buông tay ra đi, anh, anh phải xuống xe.”
“Nhưng mà nó muốn chơi cùng em.” Bé trai lại nhất quyết nắm lấy áo Trần Yến, hai mắt vẫn nhìn bụng cậu, như thế nào cũng không chịu đi.
Thấy xe buýt sắp đến trạm, Trần Yến đành phải dùng sức kéo áo ra.
Nhưng cậu bé bỗng nhiên òa khóc, đánh thức bà lão ngủ ở hàng ghế sau. Lúc này bà mới phát hiện cháu trai mình không còn ở bên cạnh: “Sao thế? Sau cháu lại chạy linh tinh rồi?”
Trần Yến không có tâm trạng để giải thích gì cả, cậu nhìn bà lão một cái rồi quấn chặt áo mà vội vàng vòng qua đứa bé xuống xe.
Cậu bé khóc lóc cũng muốn xuống xe theo nhưng đã bị bà lão ôm về, cửa xe giam tiếng khóc lóc làm loạn của thằng nhóc ở sau lưng Trần Yến. Sau khi bị gió lạnh lúc trở tối thổi một hồi thì Trần Yến mới lấy lại tinh thần.
Trong bụng cậu, cách lớp vỏ trứng, cảm giác chuyển động kỳ lạ kia vẫn vô cùng mạnh mẽ. Giống như đứa trẻ đang chơi cùng bạn thì bị cắt ngang mà giận dỗi trong im lặng với cậu.
Điều này khiến Trần Yến tin, có lẽ cậu bé kia thật sự bị nó gọi đến nhưng mà —-
Trần Yến nhẹ nhàng vỗ bụng mình, thử ra vẻ phụ huynh: “Bây giờ chưa thể chơi cùng cậu bé đó.”
“Hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn, phải đi tìm ba con.”
Trứng trong bụng hình như thật sự đang lắng nghe, mãi một lúc sau mới chấp nhận lời của Trần Yến, cử động cũng yếu dần đi.
Trần Yến nhận ra giao lưu với vật nhỏ này cũng khá ổn, cậu chậm rãi vuốt ve bụng, giọng nói dịu đi: “Qua một khoảng thời gian nữa, đợi con lớn rồi, ba sẽ đưa con quay lại, biết đâu còn có thể gặp được cậu bé để chơi cùng.”
Cuối cùng quả trứng trong bụng cũng yên lặng, Trần Yến cũng yên tâm mà quên đi sự quỷ dị trên xe vừa nãy.
Nhưng sau khoảng thời gian chậm trễ này, trời đã hoàn toàn sẩm tối. Trần Yến nhìn giờ trên điện thoại, rảo bước nhanh chóng, cậu phải đến bệnh viện trước khi bác sĩ tan ca.
Bệnh viện khu này là tòa bệnh viện duy nhất ở gần đây, khi còn nhỏ dù có mắc bệnh gì thì đều phải được đưa đến chỗ này. Trước tòa khám bệnh trong trí nhớ có một khoảng sân rất lớn, trong đó lúc nào cũng vội vàng người qua người lại.
Nhưng bây giờ, nhiều năm trôi qua, Trần Yến lại đi đến trước tòa khám bệnh thì phát hiện hóa ra khoảng sân ấy lại nhỏ như vậy, bị những dải cây xanh khô héo chia cắt, chỉ đậu có vài chiếc xe cũ kỹ.
Thật ra chỉ còn rất ít người đến nơi này, đa số bác sĩ và thiết bị đều đã được di chuyển đến bệnh viện lớn ở khu mới, bệnh viện khu cũ chỉ còn giữ lại chức năng cơ bản.
Thấy sắp đến giờ tan làm, Trần Yến không còn thời gian để cảm thán quá nhiều, cậu vội vàng bước vào.
Nhưng đứng ở bệnh viện lạnh băng, trong đại sảnh lát đá cẩm thạch tối màu, cậu lại cảm thấy mơ hồ ——————— Hạng Dương đến nơi này, khám ở khoa nào?
Hạng Dương chưa từng nói với cậu, lúc cảnh sát đến điều tra hình như đã từng nói qua nhưng ký ức của Trần Yến là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể nhớ ra được.
Cậu mờ mịt mà đi vào trong bệnh viện, trên hành lang giữa các khoa, ngẫu nhiên có thể gặp được vài hộ sĩ, không đợi Trần Yến hỏi các cô thì họ đã lướt ngang qua cậu.
Trần Yến cứ vậy mà lang thang không mục tiêu, các bác sĩ cuối cùng cũng tan làm, cả tòa bệnh viện trông càng trống trải hơn. Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đều là những bức tường trắng bệch và chân tường sơn xanh bị bong tróc.
Nhưng rất nhanh, đến cả những thứ này cậu cũng không thấy rõ nữa. Tất cả đèn ở phòng khám lần lượt tắt phụt, chỉ còn lại đèn khẩn cấp ở một góc vẫn tỏa ra ánh sáng xanh lá.
Trần Yến nhìn hành lang dần dần trở nên tối tăm lại không hề dừng bước, cậu luôn cảm thấy đằng sau bóng tối kia, dường như đang có cái gì đó dẫn dụ cậu, tiếp tục đi, tiếp tục đi……
Trên hành lang trống rỗng và tối mịt của bệnh viện, chỉ còn lại bóng người của cậu, lảo đảo như một cái xác không hồn, cứ đi mãi không có điểm dừng.