Chương 910

Dạ Minh sống một mình ở trong căn nhà, mà Lãnh Mạch vân chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ở trong nhà cho.

cậu ta, điêu này khiến cho Dạ Minh vui sướиɠ đến phát rô, giâm lên câu thang “tùng tùng tùng” chạy lên chạy.

xuống chơi đùa, khiến Lãnh Lạch bị chọc cười thê thảm.

Cuối cùng, Dạ Minh bông nhiên nói: “Lãnh Mạch, chúng ta quyết đấu đi.”

“Cậu đánh không lại tôi đâu.” Lãnh Mạch tiện tay.

vung lên, dập tắt hỏa diễm của Dạ Minh.

Dạ Minh sinh ra với thể chất hỏa, thậm chí còn sở hữu bạch hỏa độc nhất vô nhị trên thế gian này, điều này, lúc ấy, khi cứu Dạ Minh, Lãnh Mạch đã biết.

Bọn họ một người là hỏa một người là băng, năng lực tương khắc, nhưng tình cảm giữa họ không liên quan đến năng lực, thân thiết như anh em với nhau.

Dạ Minh bị Lãnh Mạch đáng ngã trên mặt đất, ngã chó gặm bùn, buồn bực xoa chiếc mũi: “Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đánh bại cậu.”

“Tôi chờ cậu.” Lãnh Mạch cười nói.

Dạ Minh cũng cười lớn lên.



Chơi đến lúc chạng vạng tối, Lãnh Mạch phải trở về, Dạ Minh lưu luyến không rời lốp bốp ở cánh cửa lớn: “Chừng nào thì cậu lại tới đây?”

“Ngày mai.” Lãnh Mạch cũng không muốn quay về, so với những quý tộc ở trong thành Minh Vương đấu đá nhau, giáo viên thì nịnh nọt, ở thế hϊếp người, bạn học lại không có chút chủ kiến của bản thân, chí ít ra Dạ Minh là sạch sẽ mà đơn giản.

“Cậu sẽ không lừa tôi chứ?” Dạ Minh lại hỏi.

“Đương nhiên là không rồi.” Lãnh Mạch gật đầu liên tục, ngừng một lát, lại nói: “Vậy còn cậu thì sao?

Cậu sẽ lừa tôi tr? Cho dù là hiện tại hay tương lai.”

“Tôi sẽ không bao giờ lừa dối cậu.” Dạ Minh nói.

Lãnh Mạch yên tâm, đanh định rời đi, lại nghe thấy Dạ Minh lẩm bẩm một mình nói thầm: “Lừa dối là cái gì? Cái gì gọi là lừa dối nhỉ?”

Lãnh Mạch suýt chút nữa loạng choạng ngã xuống đất, được rồi, xem như cậu có nói cũng vô ích, cậu bé Dạ Minh này ngay cả lừa người cũng không biết, với sự thông minh của cậu ta thì ước chừng cũng không thể lừa mình được.

Cùng với cha của mình vừa về đến nhà, cậu đã thấy một đoạn tin nhắn trên điện thoại di động, là tin nhắn từ Uông Tư Điềm: “Lãnh Mạch, cậu quay về rồi sao? Cậu có tha thứ cho tôi về chuyện ngày hôm qua không? Nếu cậu không tha thứ cho tôi, tôi sẽ tự trách mình cho đến chết mất. “

Cuối tin nhắn còn gửi đến một biểu cảm khóc dê thương.



Lãnh Mạch nhìn một cái, không nhịn được mà nở nụ cười.

Được rồi, cậu là một đại nam tử hán, so đo cái gì với một cô gái nhỏ.

Nghĩ tới đây, Lãnh Mạch nhắn một tin hồi âm: “Chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, tôi không tức giận nữa, cậu đừng trách bản thân. Còn nữa, tôi quay về rồi, ngày mai gặp nhau ở trường.”

Rất nhanh sau đó, Uông Tư Điềm đã gửi lại một đoạn tin nhăn: “Tuyệt vời, cuối cùng cậu cũng tha thứ cho tôi. Tôi có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, ngày mai gặp, Lãnh Mạch.”

Lúc này Lãnh Hiên vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy Lãnh Mạch ôm điện thoại cười cười, nói: “Có phải Lãnh Mạch nhà ta thích cô gái nhỏ nào đó rồi phải không, yêu đương rồi hả?”

Lãnh Mạch đột nhiên có chút chột dạ, lập tức giấu giếm chiếc điện thoại di động: “Cha, cha đừng nói linh tỉnh được không, con vần còn nhỏ tuổi, ngay cả thích là cái gì cũng không biết, nói gì đến yêu đương.”

“Đừng sốt săng, Minh Giới của chúng ta rất tiến bộ, tuổi còn nhỏ mà yêu đương cũng không làm sao cả.

Không giống mới thế giới loài người kia, giáo điều quản thúc rất chặt chế, những đứa trẻ ở đó rất khổ sở”

“Thế giới loài người…” Nghe cha nhäc đến thế giới loài người, lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của Lãnh Mạch: “Những đứa trẻ ở đó rất khác với chúng ta, chẳng hạn như ngoại hình? Tính cách?”

“Chờ đến khi sau này con trưởng thành, tự nhiên con sẽ biết thôi” Lãnh Hiên Xoa xoa đầu của Lãnh Mạch, nói một câu đầy ẩn ý.

Nhưng những gì cha nói đều đúng, chờ đến khi sau này lớn lên và trưởng thành, nhất định sẽ đến thăm thế giới loài người.