Chương 68: Đầu thai làm một người tốt Tôi nghỉ hoặc nhìn ông ta: “Sao thế?”

gi in ng này thì sao đây?” Lão Quỷ chỉ Trân Ba đang quỳ trên đất.

Tôi nhìn TrầnBa, từ khi sau người vợ Lý Lệ Bình của ông tá chết, con gái cương thi thì mất tích, ông ta cứ ngây ngốc như vậy, không nói năng gì, cũng không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, tôi than thở một tiếng: “Cẩu Đản cũng ñói ông ta chỉ còn sống được năm ngày thôi, hơn nữa, giờ khắc cuối cùng ông ta cũng đã tỉnh ngộ rồi, cho dù trước đây ông ta làm bao nhiêu điều ác, ít nhất lúc này ông ta đã tỉnh ngộ, tôi nghĩ, năm ngày này chắc ông ta sẽ trải qua khó khăn lắm, đừng quan tâm ông ta nữa, đi thôi, trở vê nào.”

Người là một loài động vật rất dễ chìm sâu vào du͙© vọиɠ, tôi cũng không ngoại lệ, có du͙© vọиɠ không hề đáng sợ, điều đáng sợ là khiến cho du͙© vọиɠ không ngừng to lớn thêm, trở nên điên cuồng, mất đi tâm nguyện lúc ban đầu.

Ngườệt: có câu, nhân chỉ sơ, tính bổn thiện, thực s vẫn luôn tin rằng, nhân chỉ sơ, tính bổn ~ Cuộc đời chính là một loại du͙© vọиɠ, chỉ có hiểu được cách khống chế nó, hiểu được cách suy nghĩ cho người khác, vậy mới trở thành một quần thể, mới có các thành phố, mối có sự phồn hoa, con người mới có thể tiếp (phát triển.

Tôi chỉ là một con người bình thường, không phải những cao nhân có thể thấu hiểu cuộc đời, tôi cũng có nhiều thiếu sót, ai mà không như vậy chứ, chỉ có thứ giống nhau duy nhất là, mọi người đều đang cố gắng sống sót, chỉ vậy mà thôi.

Rời khỏi hẻm người nghèo, ánh nắng chói mắt, tôi nâng nay che lại đôi mắt mình, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều so với trước đây: “Cuối cùng cũng giải quyết xong việc này, cuối cùng tôi cũng có thể về nhà ngủ hai ngày thật ngon rồi!”

“Cô Đồng, cô đừng quên chuyện Ác Quỷ đấy nhề” Lão Quỷ ở bên cạnh rất đúng lúc mà nhắc nhở tôi.

Tôi lập tứo không còn tâm trạng gì nữa, cúi đầu xuống: “Tôi bảo này Lão Quỷ, ông không thể để cho tôi được thả lỏng một chút à?” ©, “Không phải Lãø Quỷ tôi đây sợ cô quên tôi à..” @ ôi à… “

“Rồi rồi, mệt cả lòng”ˆ..

Tôi và Lão Quỷ vừa nói chuyện vừa lên xe bus, rời khỏi hẻm người nghèo nhỏ bé này. “

Sau khi về tới nhà trọ tôi ngả đầu ngủ một giấc thật ngon, từ trưa ngày thứ nhất tới chiêu ngày hôm sau, lúc đó tôi dậy hai lần để đi WC, thời gian còn lại đều ngủ say, đầu óc mê man, có lúc muốn tỉnh dậy, nhưng dường như không thể tỉnh lại được, tôi mơ thấy Triệu Hiểu, mơ thấy tôi cùng Triệu Hiểu trở về quá khứ của cậu ấy, trong giấc mơ tôi thấy quá khứ của cậu ấy, cậu ấy bị nhốt.trong tầng hầm, bị đối xử như một con chó, cậu ấy nhìn ra thế giới bên ngoài kia, cậu ấy bị lừa gạt, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, cơ thể cậu ấy khoẻ dần, khi cậu ấy cho rằng cuối ùng bản thân cũng có thể đến với thế giới rồi, thì lại rơi vào địa ngục.

Trong mơ tôi thấy cả quá trình cậu ấy bị mổ xẻ, tôi bị doạ tới suýt thì tỉnh dậy mấy lần, nhưng lại không thể1inh được, tiếp tục ở trong kí ức của cậu ấy, nhìn theo cậu ấy, còn có rất nhiều đứa trẻ, năm trên mặt đất, nền đất toàn là máu tươi, căn phòng ngủ nhuộm đầy máu trong ngôi biệt †hự hai tầng đó, mỗi chiếc bình thủy tinh đều có nội tạng của những đứa trẻ, có tim, đầu người, chỉ có thứ mà bạn không thể tượng tượng nổi, chứ không có thứ không thể tìm thấy ở trong bình.

Mùi máu tanh tưởi, trong giấc mơ tôi muốn nôn mấy lần, tôi biết rõ đây chỉ là mơ, nhưng cảm nhận của tôi vẫn giống như thực sự từng trải qua vậy, lúc đầu tôi còn nghi nđờ Triệu Hiểu, đúng là không tốt, hoá ra Triệu Hiểu lại bị đối xử không giống con người như vậy ư! Đây đâu phải là chuyện mà con ngư thể chịu đựng được? Chả trách khi Triệu Hiểu nhìn thấy đôi vợ chồng kia lại phẫãn nộ điến loạn tới như vậy, tôi còn từng bảo cậu ấy p i kiêm chế lại, nếu là tôi, trải qua những chuyện thế này, gặp người mà mình thù hận/bột lần nữa, thì sao có thể khống chế được đây! Thế nhưng Triệu Hiểu lại nghe lời tôi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. 22 Đều vì cậu ấy từng nói với tôi rằng, tôi có thể giúp cậu ấy đã là tốt với cậu ấy lắm rồi, tất cả mọi chuyện cậu ấy đều sẽ nghe theo tôi.

Nghĩ tới đây, mũi tôi không nhịn được mà chua xót.

Cuối giấc mơ, là nụ cười của Triệu Hiểu lúc chia xa ở trong hẻm người nghèo.

Chị Đồng, cảm ơn nhé.

Tương lai tới, chị nhất định phải sống thật tốt.

_ binh hị Đi Tạm biệ é, chị Đồng.

Tạm biệt, Tiệu Hiểu.

Mơ xong, tôi tính dậy, tôi nâng tay lên sờ đôi mắt, khoé mÔỆM ẩm ướt, tôi lau lau, từ trên giường ngồi dậy.

wụ “

Ánh nắng rực rỡ nơi ngoài cửa sổ, tia nắng soi rọi vào trong phòng, hảt lên trên người tôi. VÀ Ngủ cả hai ngày, hai ngày nay xảy ra rất nhiều việc lạ lùng và kì diệu, tôi lại bước thêm một bước vào thế giới của Lãnh Mạch bọn họ, còn gặp cả quỷ sai, rất nguy hiểm, lại khiến cuộc sống của tôi thêm khác thường, nói thật, tới tận bây giờ tôi cũng không rõ rốt cuộc mình có thích cuộc sống mạo hiểm kí©h thí©ɧ như thế này hay không, nhưng dường như ông trời không cho tôi lựa chọn, con đường này, tôi cũng đã bước đi rồi, đâu còn cơ hội để mà quay đầu nữa…

Cứ đi từng bước một vậy.

Tôi duôi eơ một cái, bước xuống giường.

Trước đây ẤÖ di định đi Thái Châu, điều tra tin tức mà Ác Quỷ để lại, vì chuyện của Triệu Hiểu mà rán lại giữa đường, một khi nán lại là mất gần một tuân, chuyện của Ác Quỷ vẫn cần phải đi điều tra, dù sao thì đó cũng là ý nguyện lúc bản đầu của tôi, luôn có chuyện đặt trong lòng, cũng không thể hoàn toàn thả lỏng được ñiổi, vẫn nên đi giải quyết thôi.

Tôi đi tới phòng tắm tắm rửa, nhìn bản thân ở trong gương, ngoài vành mắt vẫn còn đen, sắc mặt hơi trắng bệch ra, tinh thần tôi trên cơ bản cũng ổn lại rồi, cởϊ qυầи áo ra, dấu ấn màu đen mà Lãnh Mạch để lại trên ngực trái vẫn còn đó, lúc nào cũng có thể khiến tôi nhớ tới lần đầu gặp gỡ Lãnh Mạch đầy xấu hổ, nên nói thế nào về người đàn ông này nhỉ, lạnh lùng thì đúng là lạnh lùng thật, lại còn kiêu căng, chỉ coi bản thân mình là trung tâm, nhưng dù sao thì lòng dạ cũng không xấu.

Tôi vỗ nước lên trên mặt, rửa trôi tất cả sự mệt mỏi và cực nhọc của những ngày qua được.

Sau khi tắm xong tôi thấy cả người dường như được sống lại, tỉnh táo đi ra ngoài, đúng lúc này Tiểu Mỹ và Tiểu Lị cùng ở trọ với tôi về, xách túi tơ túi nhỏ toàn là đồ ăn gọi tôi: “Đồng Đồng mau Tới đây, cậu chưa ăn trưa đúng không, lu ⁄-3 đây.

Tôi lén nhìn Lão Quỷ đang đứng bên người Tiểu Mỹ, ông ta đang thèm dỏ dãi mà nhìn chằm chằm bộ ngực của Tiểu Mỹ, tôi ho khẽ một tiếng, lúc này Lão Quỷ mới thấy tôi đã đi ra, xấu hổ xoa xoa đầu, bay qua một bên, thật là, con ma háo sắc vẫn không thể thay đổi bản chất háo sắc của mình!

Tiểu Mỹ và Tiểu Lị mua rất nhiều đồ ăn, tôi cũng đỡ phải đi nấu cơm, chạy tới cùng ăn với bọn họ.

“Nễ các cậu nghe nói chưa” Tiểu Mỹ vừa ăn vừa hói với chúng tôi: “Bên phía đông hẻm người nghèo, các cậu có biết không?” “Z7 – Hẻm người Ñđhèo?

Tôi ngây ra, vỡ thức mà hỏi cô ấy: “Hẻm người nghèo làm sao thế?”

Tiểu Mỹ dán sát lại:”Sáng nay có một người treo cổ tự sát ở hẻm.người nghèo, mà con viết một bức di thư rất dài nữa!”

“Vậy thì có gì đâu” Tiểu Lị không hứng thú lắm: “Người treo cổ tự sát mỗi ngày nhiều như vậy, nhất là hẻm người nghèo nữa, có phải tin gì mới lạ đâu”

“Cậu không biết đâu! Trên bức di thư đó viết rõ quá trình gϊếŧ hại trẻ em để buôn bán nội tạng! Sự việc này gây nên chấn động rất lớn đó, cảnh sát đang điều tra vụ việc, tới một cái thôn tên là Nhân Hoà, các cậu biết trong thôn đó xảy ra chuyện gì không? Nói ra sẽ doạ chết các cậu luôn đói”