Chương 1

Paris, bờ sông Sen, nơi xa có thể thấyđược một cầu đá hình vòm, vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh,trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười mộtdính một tầng màu trắng rất mỏng. Lam Hiểu Hi đứng trước công ty thiết kế thời trang có lối thiết kế của thế kỉ mười tám, khuôn mặt cháu gáiphương Đông xinh đẹp ngọt ngào, so với người phương Tây thì dáng ngườinhỏ nanh, hơn nữa trên người cô mặc trang phục màu sắc chói mắt hơnnhững người ở Paris, khiến người khác chú ý đến. Tóc xoăn ngắn của cô xõa tung, rủ xuống vòng tai màu bạc, áo khoác xanh biếc bó sát vùng eo, trên cổ quấn thêmmột khăn quàng cổ loại lớn màu hồng phấn, nửa người dưới mặc người quầntây bó, giày bốt cao, đứng điếm trên đường cái, giữa vùng tuyết nhẹ bay, cô chỉ ngưỡng mặt, dùng đôi tay đang hứng vài bông tuyết bay lạc, mặtcười rực rỡ, hình như cô đã quên mất cái lạnh. Nụ cười như vậy, tự do như vậy, so vớinhững người đi đường đang vội vã tránh tuyết trên đường cái, không thểnghi ngờ rở thành một phong cảnh chói mắt đẹp đẽ. Hạ Tử Đàm bị một hình ảnh này hấp dẫn thật sâu. Từ phương hướng của anh nhìn lại, mặcdù chỉ nhìn thấy gò má của cô gái, nhưng cô ấy nở nụ cười như nắng ấmtrong bông tuyết rực rỡ, hồn nhiên ngây thơ như trẻ cháu, thậm chí trênngười còn mang theo một tia hấp dẫn của phụ nữ, không khỏi làm ngực anhkhẽ chấn động...... Đó là một loại cảm động, giống như bởi vì cô hạnh phúc mà cảm thấy mình cũng bị loại hạnh phúc ấy lây sang. Rõ ràng là người không quen biết, anhkhẳng định có thể cô là người mới đến, nhưng bất kể là vì nguyên nhângì, nhìn hình ảnh như vậy, khóe môi anh cũng không tự giác lộ ra mỉmcười. Mặc áo khoác màu cà phê (màu nâu đậm), quần dài màu đen, cộng thêm mũ lông thú đội trên đầu, dáng người caolớn tuấn tú chậm rãi tới cô gái ấy, bởi vì nơi anh muốn đến, là tòa nhàtrước mặt cô gái kia, mà cô, có thể nói là đang chặn đường đi của anh. “Tìm người ư?”

Hạ Tử Đàm dùng tiếng Nhật hỏi. Nghe giọng nói dễ nghe lại mê người,Lam Hiểu Hi quay mặt sang, vốn là nụ cười rất sáng chói, bởi vì nhìnthấy anh mà càng thêm rực rỡ, mắt của cô lấp lánh, mặt cô cũng thế, đókhông phải là nụ cười của cô gái đối với người đàn ông mình ngưỡng mộ,mà là một niềm vui sướиɠ tự nhiên, mừng như điên. “Hạ Tử Đàm?”

Cô dùng tiếng Trung hỏi,nhưng mà, giống như căn bản không đợi anh trả lời, cô hướng về phía anhvừa rực rỡ cười.”

Rốt cuộc tôi cũng gặp anh được! Tôi còn cho là hôm naykhông thấy được anh, vậy ta thì xong rồi! Trời ạ, Thượng Đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, thật sự là quá may mắn, thật là vui!”

Đúng vậy, cô rất vui vẻ, cái đó, ai nhìn chẳng thấy. Nhưng, anh không nghĩ tới cô gái nàytới tìm anh, anh liếc mắt nhìn chiếc mũi hồng hồng của cô, đột nhiên cầm tay cô, quả thật là lạnh. “Khí trời lạnh như vậy, sao không mangbao tay?”

Anh cũng dùng tiếng Trung hỏi.”

Cô đến từ đâu? Đài Loan? Đứng ở đây bao lâu rồi? Đừng nói với tôi, cô đứng trước cổng công ty là vì chờ tôi chứ?”

Anh căn bản không biết cô gái này, thế nhưng rõ ràng là cô đang đợi anh. “Đúng vậy.”

Lam Hiểu Hi le le lưỡi,nhận ra anh đang mắn tay cô thật chặt, vội vàng rút về, móc danh thϊếptrong áo khoác đưa cho anh.”

Tôi là chuyên viên chi nhánh công ty thờitrang SS tại Đài Loan, tôi đã rất nhiều lần gọi điện thoại đến đây,nhưng vẫn không liên lạc được với anh.”

Hạ Tử Đàm nhếch môi, liếc danh thϊếpmột cái, biết đây là một nhà nhãn hiệu thời trang Á châu có tiếng, tổngcông ty đặt tại Nhật Bản, Đài Loan Đài Bắc là công ty cháu, năm gần đây, đang tích cực xâm nhập thị trương thời trang Trung Quốc, lập công tytại đây, cũng coi như là có danh tiếng. Cô không liên lạc được cho anh, đó là đương nhiên. Anh Hạ Tử Đàm chuyên gia thiết kế thờitrang người Hoa đứng đầu Paris, danh tiếng được người biết tới khôngnói, chỉ là các công ty muốn làm nhà độc quyền tiêu thụ trang phục củaanh, một năm không dưới chục nhà, chứ đừng nói là đến từ công ty Á châu, thiết kế trang phục của anh luôn luôn chỉ tiêu thụ ở Âu Mĩ, đây là quitắc. “Cái đó...... Bọn họ nói hôm nayanh sẽ không tới, nhưng mà khách sạn tôi đặt tạm thời xảy ra chút vấnđề, cũng không còn chỗ nào đi, cho nên muốn ở đây thử vận may một chút.”

Hạ Tử Đàm chau mày, nên nói cô ngây thơ hay là ngu? Tại sao cô cho rằng chỉ cần liều lĩnh ngàn dặm xa xôi tìmtới cửa, có thể kí kết hợp đồng? Buồn cười nhất chính là, thậm chí ngaycả khách sạn đặt cũng có vấn đề? “Vào đi.”

Anh nói, xoay người giúp cômang hành lý, cô đuổi kéo đồ đạc của mình về, thế nhưng anh lại đưa taybắt được tay của cô, đương nhiên đem cô tới tận cửa. Không chỉ như thế, vừa vào cổng chínhcông ty, anh liền để người đem sữa nóng, món điểm tâm ngọt cùng bánhbích quy lên, chồng chất lên nhau trên một khay mâm sứ, đặt trước mặtcô. Lam Hiểu Hi đang cầm sữa tươi ấm, uốngmột ngụm thì thở một hơi, thỏa mãn giống như mèo cháu đang nhấm nháp bữa tiệc lớn, khuôn mặt trắng trẻo nõm nà, mắt to đen láy, tóc ngắn uốnlên, xinh đẹp trong sáng, quần áo trên người lại lộ ra một loại cảm giác rất tự nhiên mà thời thượng, cũng mơ hồ để lộ ra sự chuyên nghiệp trong cách phối đồ của cô. Hạ Tử Đàm ngồi đối diện cô, quan sát cô từ đầu đến chân, giờ phút này, anh đã cởϊ áσ khoác ra, áo len màu đen,trên cổ quấn chiếc khăn quàng màu xanh lá, tôn lên vóc người mạnh mẽ,đơn giản mà lại thanh nhã. “Anh rất tao nhã mà dịu dàng như lờiđồn.”

Cô cười meo meo uống sữa nóng, cảm thấy người đàm ông này thậttốt, sớm biết Hạ Tử Đàm bình dị gần gũi như thế, cô sớm bay đến Paristám trăm năm trước rồi. “Vậy sao?”

Hạ Tử Đàm mỉm cười nhưcũ.”

Lời đồn đãi còn bao gồm cái gì? Chơi bời trăng hoa? Thay đàn bà nhưthay áo? Mắt dán trên đỉnh đầu? Trong mắt không có người khác? Chậcchậc, để tôi suy nghĩ thêm, đúng rồi, còn có người nói tôi là du côn,nói hãng thời trang của tôi chẳng có gì hơn người, chẳng qua là có khuôn mặt đẹp cùng với thế lực sau lưng mạnh mẽ, chẳng có tài cán gì, đúngkhông?”

Lam Hiểu Hi nháy mắt mấy cái, an tĩnh uống một hớp sữa nóng, sau đó lại thêm một ngụm. Cô có thể làm bộ như không biết những lời đồn kia sao? Khụ khụ khụ, đột nhiên bị sặc sữa tươi, cô che miệng ho khan vài tiếng. chẳng biết lúc nào mà Hạ Tử Đàm đã đứng phía sau cô, một bàn tay to vỗ nhẹ lưng cô. “Về đi.”

Anh nói thẳng, không có ý định cho cô bất cứ hy vọng nào.”

Thiết kế trang phục của tôi không thích hợpvới người Châu Á, cho nên sẽ không tiêu thụ ở bất cứ một quốc gia nàothuộc châu Á, tất nhiên không thể ký hợp đồng độc uyền tiệu thụ sản phẩm ở châu Á với cô được.”

Cô ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn anh, nhịp tim giống như ngừng đập. Người đàn ông này sao vậy? Một giâytrước còn đối xử với một người xa lạ dịu dàng như nước, bình dị gần gũikhiến cô không thể tin, một giây sau lại rất gọn gàng dứt khoát, hoàntoàn phá hủy hi vọng của cô! Hạ Tử Đàm híp mắt cười.”

Tôi sẽ khôngthay đổi ý định chỉ vì cô bay hơn 10 tiếng đến đây, lại đứng trước cổngcông ty chờg thiếu chút nữa ngất xỉu, đương nhiên, cũng sẽ không vì nụcười ngọt ngào đáng yêu mà bị hấp dẫn phải thay đổi chủ ý, nước mắt cũng vậy à, nếu cô quyết định dùng mấy cái chiêu này trước mặt tôi, có thểdừng lại rồi.”

Lam Hiểu Hi nhìn anh, bên môi còn dínhsữa tươi màu trắng, cô liếʍ liếʍ, nhìn ánh mắt trong suốt tinh khiết của anh.”

Trang phục của anh không thích hợp người Châu Á, vậy thì thiết kếthích hợp người Châu Á, không phải anh là người lai giữa Trung-Nhật sao? Anh là người Châu Á, tại sao không thể thiết kế quần áo cho người Châu Á mặc?”

Điểm này, cô không thể hiểu. Nếu đã dùng tiền để đến Paris, đươngnhiên là cô đã tìm hiểu người đàn ông rất cẩn thận, nhưng góp nhặt tintức trên báo mấy năm qua, chỉ có các loại tin như từ nhỏ anh đã bộc lộtài năng, vẽ tranh rất đẹp, giật rất nhiều giải thưởng, nhưng khiếnngười khác phải tròn mắt là, sau khi lớn lên, anh lại theo cháu đườngthiết kế thời trang, rất ít khi vẽ tranh. Hay là —— Người đàn ông này vừa ra đời, là cháu trai duy nhất của tập đoàn may mặc Nghiệp Long lớn nhất NhậtBản, cho dù chỉ là cháu trai, nhưng là người thừa kế duy nhất, sinh ratrong gia đình gia thế bối cảnh như thế, nên anh thường xuyên đến Paris, tác phẩm lại luôn lập dị, không ngờ được, mỗi lần có một kiểu trangphục mới của anh, thì nó tạo thành trào lưu…..

, nhận được nhiều lời khen chê. hoặc là —— anh là người đàn ông hoàngkim đọc thân tại Paris, hôm nay có xì căng đan với danh nhân nào đó,ngày mai lại cùng người mẫu nói chuyện ở quán ăn…. Cô nghe quá nhiều, nhìn quá nhiều, dùsao ấn tượng đối với Hạ Tử Đàm chính là một công tử phong lưu, vừa ducôn lại vừa đào hoa, nhưng, cô lại cực kỳ thích các mẫu thiết kế y phụccủa anh, đó là một cảm giác không nói lên lời, hấp dẫn, lại thiết kế racác kiểu hợp với phái nữ rất tỉ mỉ. Cô có thể hiểu theo lời anh, thiết kếấy không thích hợp với người Châu Á, bởi vì nếu để người Nhật Bản hoặcĐài Loan mặc, chính xác là sẽ thiếu phần hào phóng cùng hấp dẫn mà anhmong muốn, nhưng, căn bản cô không rằng đây là vấn đề lớn lắm, cô tínnhiệm anh, hoặc giả so cô vốn cho rằng hơn nhiều hơn thôi. cháu mắt thâm thúy của Hạ Tử Đàm yên lặng rơi vào trên mặt cô. Cô gái này...... Là người dầu tiên dám hỏi anh vấn đề này. Đúng vậy, anh chính là người châu Á, tại sao không thiết kế người quần áo để người Châu Á mặc? Hỏi rất hay, có khuôn mặt chấu Á thìsao, anh không muốn, không được à? Người nào quy định người châu Á nhấtđịnh phải thiết kế quần áo cho người Châu Á mặc? Anh là nhà thiết kế hay cô là nhà thiết kế hả? Hạ Tử Đàm thoải mái ngồi ghế sa lontrên lan can, ánh mắt mang theo ý cười.”

Dĩ nhiên là tôi có thể thiết kếtrang phục phụ nữ châu Á, nhưng, cô phải biết rằng muốn thiết kế thìphải có cảm hứng, bên cạnh tôi lại không có một người cháu gái phươngĐông nào để kí©h thí©ɧ cảm hứng của tôi..... Hay là, cô có thể đấy? Ví dụ như cởi hết quần áo, làm người mẫu của tôi…? Nếu như cô đồng ý,tôi có thể suy nghĩ thật kỹ khả năng này, ừ?”

Cái gì?! Cởi hết quần áo để làm người mẫu cho anh ta lấy nguồn cảm hứng ư? Lam Hiểu Hi không thể tin được, côquay đầu nhìn chằm chằm anh.”

Tôi không ra rằng anh là người đàn ông nhưthế! Hạ Tử Đàm, anh làm tôi thất vọng quá!”

Hạ Tử Đàm vẫn cười, mắt rũ xuống.”

Tôilà loại đàn ông thế nào? Ngay cả dũng khí cởϊ qυầи áo làm người mẫu đứng trước mặt tôi cũng không có, việc gì tôi phải thay đổi quy tắc trò chơi chỉ vì cô? tiểu thư Lam Hiểu Hi, không làm thì sẽ không có, nếu như côlàm không được, thì trở về nhà đi, Hạ Tử Đàm tôi cũng không hi vọng vàongười khác để sống.”

hốc mắt Lam Hiểu Hi hồng hồng, mặc dùcảm thấy bị làm nhục, nhưng cảm thấy lời của anh không sai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác như thế nào. Cô đứng dậy,kéo hành lý đẩy ra khỏi cửa phòng làm việc, gió tuyết càng lúc càng lớnthổi qua mắt cô, nhiệt độ hạ xuống khiến cô rùng mình một cái. Mới tháng mười một, khí trời quỷ quái gì vậy? Trời giao trách nhiệm lớn lao chongười, thì người ấy phải chịu khổ rất nhiều, lao động rã rời gân cốt,gầy như da bọc xương...... Cô vừa đi vừa nói thầm, tay kéo hành lýcũng sắp đông cứng rồi, nhưng vẫn bông tuyết bay múa đầy trời, mà LamHiểu Hi vẫn luôn nở nụ cười như đóa cười. Bước chân dừng lại, để hành lý một bên, cô ngưỡng mặt hứng tuyết ven đường nghịch nghịch, muốn quên đề nghị ghê tởm của gã đàn ông kia. Nhưng, thật khó, cô phải lấy dũng khílớn nhất mới được công ty giao sứ mạng thần thánh này, một mình bay đếnParis, tính toán kháng chiến lâu dài với người đàn ông này, tại sao cóthể cứ dễ dàng bỏ cuộc nửa đường như vậy được? Lỡ người đàn ông chỉ hù dọa cô, nên mới mở miệng nói lên loại yêu cầu đó? Cởi hết quần áo làm người mẫu......

nghĩ đến khiến cô cực kì xấu hổ! Không nghĩ tới người đàn ông nhìn dịudàng hòa nhã như thế, lại nói ra những lời khiến người ta nghe mà ghêtởm. Nhưng, nếu như anh nói là sự thật? Chỉ cần cô nguyện ý làm người mẫu cho anh, anh sẽ xem xét đến chuyện kí hợp đồng với SS sao? Mà anh là nhân vật cao cao to to ở đây, muốn cô làm người mẫu, phải là người mẫu thôi chứ? Sao phản ứng hồi nãy của cô lại nóng nãy như vậy? Giống như anh là tên da^ʍ ô, nói rõ muốn ăn đậu hũ của cô..... Lam Hiểu Hi đột nhiên cảm thấy có chút ủ rũ, đôi tay vuốt vuốt mặt, thật băng, nhưng cô phát hiện mình có chútkhông tỉnh táo lắm. cái thành phố Paris này không thích hợp với cô, mới xuống máy bay đã gặp mưa tuyết, nhà nghĩ có sai sót phảisữa chữa đến ngày mai, thật vất vả đợi được nhà thiết kế Hạ, lại cáukỉnh với người ta, xách theo hành lý xoay người rời đi, hiện tại khôngcó chỗ để đi, tối nay cô có thể phải ngủ tại hành lang sân bay, trở vềvới hai tay trống trơn, vé máy bay là tiền của cô, còn có thể bị công ty đuổi việc nữa...... Không được! Tuyệt đối không được! Lam Hiểu Hi cô không muốn như vậy! Nghĩ tới, Lam Hiểu Hi kéo hành lý quay lại gian phòng làm việc kia, khuôn mặt nho nhỏ có một cỗ kiên định quyết tâm ——“Cô ta đã trở lại, nhưng vẫn đứng ở trước ngưỡng cửa trên đường cái, không chịu vào.”

Trợ lý Meg đột nhiên mở miệng. Anh đang nhắc đến nhà thiết kế Hạ, làmngười ta tức giận bỏ đi, còn mình thì lại đứng ngồi không yên, nhưng mà, vị này lại không chịu nhận, chỉ nhẹ nhàng nâng mắt, liền cúi đầu tiếptục lật xem tạp san Paris Fashion Magazine (tạp chí thời trang) mới ra. “Cô ta tính đứng đấy cho đến khi trờisáng sao? Ngoài trời tuyết rơi càng lớn rồi.”

Trợ lí Johnson cũng bưngmột ly cà phê nóng, rỗi rãnh đi đến trước cửa sổ, dùng tiếng Pháp kêuloạn lên.”

Nhìn kìa, cứ theo đà này, mặt đường sẽ đóng băng mất, cô békia có trượt chân thì người người đi đường không ai phát hiện, sau đóchết rét trên đường!”

“Chuyện hoang đường!”

Meg nói tiếp, độc địa không kém.”

Nhiều lắm thì bị đông lạnh ngất xỉu và đưa vào bệnh viện thôi! Mà cô bé kia nói tiếng Pháp không lưu loát mấy, tối nay có thểvào bệnh viện cũng tốt, tốt hơn nhiều so với việc thi thể bị đông cứngngoài đường.”

“Ừ, nói như vậy cũng không còn lỗi, hivọng bệnh viện sẽ nguyện ý chứa chấp cô ta cả đêm.”

Johnson uống một hớp cà phê nóng, trở về chỗ ngồi của mình. Phòng làm việc trong có máy sưởi, hơnnữa bố trí cũng rất tiện lợi, mỗi nhân viên đều có bàn ghế da riêng củamình, đặt tại góc làm việc, bày trên đó khay trà, cái ghế, ly trà ướphoa, còn có thể trải khăn. Thay vì nói gian phòng làm việc này gọi phòng làm việc, ở chỗ này, nhân viên ưa gọi nó là Đương gia (coi như là nhà), bởi vì nó so nhà còn thoải mái hơn, vừa tiến vào đã có thể ngửi thấy được hương cà phê, hương trà hoặc là mùi hoa. phòng làm việc của Hạ Tử Đàm ở tầngnăm, toàn bộ tầng này đều là không gian của anh, đây cũng coi là ngôinhà thứ hai tại Paris của anh cũng không quá đáng, bên trong cái gì cầncó đều có, không phải là anh thường ở đây, nhưng mà không gian này tuyệt đối rất kín đáo. Tầng bốn là không gian riêng của hai gã trợ kí thiết kế, tầng ba là một gian rất lớn dành cho tài liệu, sách…,tất cả đều liên quan đến thiết kế thời trang, tạp chí thời trang cácnước, tầng hai là để chứa vải vóc và các vật liệu cần thiết, tầng một là nơi các phụ tá tiếp khách. Quan trọng là, tính tất cả nhân viên, kể cả ông chủ và mấy người thường xuyên không đến, chỉ có sáu người. Một ngôi nhà cổ xưa với kiến trúc thếkỷ mười tám, lại chỉ để cho sáu người bọn họ độc chiếm, trên đời này nào có một công ty có thể làm được như vậy? Cho nên, gian phòng này rất ítkhi có người vào, để ông chủ bọn họ – Hạ Tử Đàm có không gian riêng đểthiết kế. Tựu như hiện tại, giờ phút này, nên xửlý cô gái bên ngoài đang bị đông cứng như thế nào đây, ông chủ bọn họđang tìm cảm hứng mà. Nhưng hôm nay, thiết kế Hạ không biếtlàm sao, tâm cực kỳ sắt đá, mặc cho bọn anh bên cạnh của kêu nửa ngày,một chút động tĩnh cũng không có, cho đến —— “A! Cô ta té bất tỉnh!”

Meg kêu to một tiếng này, giống như là thức tỉnh cháu thú đang ngủ mê mang. Có một tiếng khẽ nguyền rủa, bọn họcuối cùng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của thiết kế Hạ như gió một quétqua, vọt ra khỏi đại môn...... ★★★ Khi khuôn mặt anh tuấn phong đái trước mặt Lam Hiểu Hi, Lam Hiểu Hi có chút kinh sợ, sững sờ lên khuôn mặtngười đàn ông đột nhiên xuất hiện trước khung cảnh tuyết bay trên bầutrời. Hạ Tử Đàm cũng bị cô dọa sợ hết hồn, cô gái này căn bản không phải té xỉu, đôi mặt tròn xoe kia đã chứng minh điểm này. “Cô đang giở trò quỷ gì hả?”

Anh bỗng dưng hét lên. “Tôi......”

“Cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Không biếtcái kiểu nằm này giống thi thể trên mặt tuyết à? Cả buổi chiều cô chơituyết chưa đủ sao, bây giờ lại còn nằm xuống nhìn tuyết?”

Anh tiếp tụchét. Cái gì mà người đàn ông dịu dàng, cáigì mà người đàn ông độc mê người, những thứ danh hiệu xinh đẹp này đềubị anh ném sangc một bên, giờ phút này anh chỉ muốn mắng chửi người, nếu như người trước mắt là cháu trai, có thể anh đã tay đánh người rồi. Tay của anh giơ lên, đem cô gái từ trên đất tuyết kéo —— Lam Hiểu Hi đứng dậy, lại đứng khôngvững lắm, một bàn tay rất nhanh ôm lấy hông của cô, mới không để cô ngãvào trong tuyết lần nữa. “Cám ơn......”

Cô ngưỡng mặt lênnói cám ơn với anh, nhìn anh vẫn còn trừng cô, đầu của cô lập tức hạthấp xuống.”

Cái đó...... không phải là tôi nằm trên mặt đất nhìntuyết đâu...... Là bởi vì chân đông cứng, có chút tê tê, muốn ngồi một chút, không nghĩ tới cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, chắc do mệt, cho nên không bò dậy được...... Sau đó anh xuất hiện......”

Bây giờ đang trách anh xuất hiện quá sớm sao? Hạ Tử Đàm chau mày, cơn giận còn chưa tan, nghe cô gái nói tiếp—— “Cũng không phải tôi ngu ngốc, làm saocó thể nằm trên mặt đất nhìn tuyết chứ...... Anh cũng có thể tựmình nằm nhìn đi, bông tuyết bay tới trên mặt rất lãng mạn, tôi cũngnghĩ nằm dưới đất không tồi......”

Cô không nói nữa, đầu cúi thấp. Câu nói ‘tôi cũng nghĩ nằm dưới đấtkhông tồi’ ngừng lại, không đầu không đuôi, vốn cũng không liên quan đến chuyện của anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy khí huyết không thông,toàn thân đều không thích hợp. Hạ Tử Đàm chờ, muốn cô nói xong, nhưngcô không nói, chấm hết, cố ý khiến anh bất an cùng áy náy sao? Cô quêncô và anh một chút quan hệ cũng không có à? Cho dù anh là người dịu dàng cũng sẽ không để quá nhiều đến một người xa lạ. Anh là muốn nói như vậy, nhưng chẳngbiết tại sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo, một giây sau chính anh không những không phải quay đầu đi, ngược lại đưa tay ra bắt được cánh taysắp đông thành que kem của cô, cứ như vậy trực tiếp đem cô cùng hành lýkéo vào trong phòng làm việc—— “Ơ? Không có té xỉu?”

Johnson thở nhẹ một tiếng. Meg trợn trắng mắt.”

Té xỉu thì sao cóthể đi được? Còn nữa…, nếu như cô ta té xỉu thật, cậu cho rằng chúng tasẽ tiếp tục ngồi vẽ được sao?”

“Tôi uống cà phê mà!”

“Cho nên nói cậu máu lạnh vô tình, không giống người, mà giống Vampire (ma cà rồng)!”

“Làm sao cậu biết Vampire sẽ máu lạnh vô tình?”

“Biết thế là được......”

Meg nhìnchằm chằm hai người kia, trơ mắt nhìn thiết kế Hạ kéo một người đi lêntầng.”

chậc chậc, không thể nào? Anh ta muốn kéo cô ấy đi đâu?”

Vào lúc này, đổi lại là Johnson mắttrợn trắng.”

Lên một lúc mấy tầng, còn có thể nơi nào? Đương nhiên là tới phòng của ông chủ Hạ, nơi đó có giường, có phòng tắm, còn có phòng bếp, đối với một cô gái phương Đông tối nay không chỗ nào để đi mà nói, đókhông phải là nơi hoàn mỹ nhất sao?”

Đương nhiên, là hoàn mỹ nhất. Chỉ là một gã đàn ông lôi kéo một cô gái đi gian phòng, luôn khiến người ta suy đoán những chuyện kế tiếp….. Ở trong mắt người khác, hoặc giả như thế, nhưng đối với Lam Hiểu Hi mà nói, trừ cảm động vẫn là cảm động. Lam Hiểu Hi ngoan ngoãn để cho anh lôi kéo cô đi, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn bàn tay đang chạm vào cô. Đó là một bàn tay vô cùng đẹp, bá đạo...... Rồi lại ấm áp. Có thể cả đời này cô cũng sẽ không quên…. Tuyết mùa thu trong hoàng hôn Parisrơi, một bàn tay ấm áp xinh đẹp, đã từng vững vàng dắt mình, đem cô từtrong rét lạnh của gió tuyết mà mang tới một căn phòng ấm áp….