Tò mò là bản tính sẵn có của con người. Có một số người biết kìm chế nó. Cũng có một số người có tính tò mò quá lớn mà mất cả mạng sống.
Một mặt cô muốn tôn trọng anh, một mặt lại thôi thúc cô làm điều trái ngược. Chỉ là mở quyển nhật kí ra, xem vài dòng là sẽ tốt hơn thôi. Không cần phải ngồi đây đoán non đoán già cho cực khổ. Cùng lắm là trong quyển nhật kí anh có viết mấy câu như "Là con gái thật tuyệt" hay "Làm thế nào để mọi người không biết mình là bê đê?"
Nhưng không, trong nhật kí của anh không có những dòng như thế. Cô đọc vài trang đầu, cũng không có thì đặc biệt. Trong đó có ghi vài chuyện nhỏ nhặt như: bây giờ mình đã là học sinh lớp tám. Cuối kì này mình phải cố gắng đạt học sinh giỏi để mẹ vui lòng...
Cô vừa đọc vừa cười, chồng cô rất yêu thương mẹ.
Cô đọc thêm vài trang nữa, cô muốn xem đoạn tâm trạng anh sẽ thế nào nếu biết mình bê đê. Nhưng mà những trang sau đó làm cô đau lòng, xót xa, thậm chí có một chút ghen tuông
Ngày, tháng, năm. Còn vài ngày nữa sẽ kết thúc năm học lớp 9, kết thúc cấp hai. Mình có nên thổ lộ tình cảm của mình cho cô ấy biết?
Ngày, tháng, năm. Mình còn chưa kịp thổ lộ đã bị cô ấy từ chối. Cô ấy nói, không thích yêu đương với mấy bạn nam gần nhà.
Cái câu "không thích yêu đương với mấy bạn nam gần nhà" cô thấy quen quen, nhưng ai đã nói thì cô không nhớ. Chuyện ai đã nói câu đó cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là anh lừa dối cô hơn mười năm nay. Vậy mà cô lại bảo vệ anh. Mỗi lần có người đồn anh là bê đê cô luôn là người dập tắt tin đồn đó.
Còn nhớ một lần, năm hai người học mười một có một bạn nữ lớp bên đồn đại khắp trường anh là bê đê. Nói anh cao ráo, đẹp trai nhưng lại là một con bóng chính hiệu. Cô ta nói hôm qua thấy anh đi mua băng vệ sinh. Chắc là khát khao cảm giác là con gái thật tuyệt nên mua về để thử cảm giác. Thế là mọi người trong lớp cô ta cười ầm lên.
Chuyện này đến tai cô làm cô tức đến không chịu nổi. Còn anh chỉ cười mà nói rằng
"Kệ bạn ấy đi, tôi bê đê thật mà"
Cô nghe thấy vậy càng xót xa
"Tôi xin lỗi, tại tôi... "
Tại cô nhờ anh đi mua nên mới bị cô ta thấy. Cô đến ngày nhưng không nhớ để chuẩn bị. Cô đã hỏi mượn các bạn nữ trong lớp nhưng không một ai có cả. Đành phải nhờ anh đi mua. Cô ta nhìn thấy lại đi đồn ầm ỉ cả trường.
Cô ta là một gương mặt điển hình trong việc ghen ăn tức ở, ăn không được thì phá cho hôi. Cô ta tỏ tình mà anh không đồng ý nên tức giận kiếm cách hại người. Cộng thêm việc nhìn thấy anh mua đồ. Liền thêu dệt nên một câu chuyện hoàn mĩ. Người ta chỉ muốn tin vào những gì mình muốn tin mà không quan tâm đến sự thật là gì. Nên tin đồn cứ thế lan ra khắp trường. Chỉ hai ngày, toàn bộ học sinh trong trường đều biết.
Chín, mười năm về trước. Quan niệm sống không thoáng như bây giờ. Mọi người rất kì thị những người giới tính thứ ba. Tuy các bạn trong lớp không nói ra nhưng cô biết, mọi người đang dần xa lánh anh. Các bạn nam không rủ anh chơi bóng rổ sau mỗi buổi học. Các bạn nữ không còn đến hỏi bài anh giống như trước kia. Chỉ còn có cô vẫn đối xử với anh như bình thường. Vì chuyện này cô đã sớm biết. Và cô cảm thấy giới tính thứ ba chứ không phải bệnh truyền nhiễm nên không cần phải xa lánh, kì thị như thế.