Chương 16

Thịnh ngồi đực ra trước phòng chờ phẫu thuật. Anh gục mặt vào lòng bàn tay mình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chẳng ai có thể phản ứng kịp. Chỉ có Hồng. Dù có bị mỉa mai và xa lánh thế nào thì cô cũng vẫn luôn là người như vậy, vẫn cố gắng đối tốt với người khác hết sức có thể.

Điều đó khiến anh cảm thấy xấu hổ. Anh chẳng làm được gì cho cô. Còn cô, chỉ vì muốn chứng minh mình hoàn toàn trong sạch và vô tội mà phải hứng chịu bao nhiêu chuyện không mấy hay ho, tốt đẹp gì.

Anh chẳng đáng mặt một thằng đàn ông.

Ông Hưng đặt tay lên vai anh, muốn an ủi con trai mình. Thịnh chẳng buồn để tâm.

Ông Hưng làm sao có thể không hiểu tâm tình con trai mình lúc này. Thịnh là đứa con mà ông yêu quý nhất, vì thế nên ông mới muốn những dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho anh. Có lẽ ông đã sai lầm.

- Con đừng lo lắng quá. Con bé sẽ không sao. – Ông chẳng biết nói gì hơn ngoài mấy lời động viên sáo rỗng như vậy.

Thịnh thở dài. Lúc này anh chẳng muốn nghe điều gì hết.

- Bố về trước đi. Cu Bin chắc là đang lo lắng lắm.

Thịnh buông lời đuổi khéo. Ông Hưng cúi đầu. Hẳn là Thịnh đang giận ông lắm. Nếu không vì cứu ông, Hồng đã không xảy ra tai nạn. Ông rầu rĩ, vỗ vai Thịnh rồi trở về nhà.

Thịnh cứ ngồi chờ như vậy, cho đến gần sáng, sau vài tiếng đồng hồ đợi chờ trong căng thẳng và mệt mỏi, anh thậm chí còn ngủ thϊếp đi khi đang ngồi xổm ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Đèn phòng cấp cứu nhấp nháy và tắt đi, xe đẩy bệnh nhân được đưa ra ngoài.

Thịnh chồm đến chiếc giường bệnh.

- Cô ấy sao rồi ạ?

Chẳng đợi bác sĩ trả lời, Thịnh nhìn xuống Hồng. Cô vẫn còn thở, với rất nhiều ống và dây dợ quấn xung quanh. Anh thở phào, ngã ịch xuống đất.

Dù sao, chỉ cần cô còn sống, như vậy đối với anh là quá đủ rồi. Hồng có lẽ sẽ căm hận tất cả những người đã gây ra đau khổ cho cô, bao gồm cả anh, hoặc cô sẽ lại quên đi anh như lần tai nạn trước. Nhưng anh không để tâm đến những điều đó nữa. Lần này anh sẽ không gượng ép cô nữa. Hồng muốn gì, anh cũng sẽ theo ý cô.

Ông Hưng trở về nhà. Cu Bin vẫn chưa ngủ. Thằng bé ngồi xổm trước cửa phòng khách, nghển cổ chờ đợi. Bà Ngọc lo lắng đứng ở bên cạnh, chẳng biết nên khuyên bảo thằng bé thế nào.

Ông Hưng ngồi xuống cạnh cu Bin.

- Sao con không đi ngủ?

- Con chờ bố với mẹ về mà. Bố nói hôm nay mẹ sẽ về nhà với con.

Thằng bé trả lời, thở dài như một ông cụ. Ông Hưng áy náy mà không biết phải nói thế nào.

- Mẹ con…

- Mẹ con sao vậy ông? Tại sao hôm trước mẹ lại bị đuổi đi vậy ạ? Mẹ con làm gì sai sao?

Ông không biết thằng bé nghe ai nói, có lẽ là do Trang. Đột nhiên ông cảm thấy mình thật quá đáng. Đứa trẻ nhỏ như vậy chẳng có tội gì, nó không đáng phải chịu những tổn thương do người lớn tranh chấp nhau và gây ra.

- Mẹ con không làm gì sai cả. Đều là do ông không hiểu chuyện.

Sau việc vừa rồi, ông Hưng chợt hiểu ra một vài điều. Xuất thân từ đâu không quan trọng, điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc Hồng là một người tốt hay xấu. Cái định kiến cổ hủ này của ông đáng ra phải được loại bỏ từ lâu rồi mới phải.

Việc Hồng ở cạnh Thịnh, thật ra ông cũng không có quyền can thiệp. Ông đã tham gia quá sâu vào cuộc sống của con trai mình, đó mới chính là điều tai hại. Những đứa con cần có không gian và thời gian để trưởng thành, và khi đủ lớn rồi, thì người làm cha, làm mẹ chỉ nên ở cạnh và cho lời khuyên. Thịnh sẽ tự biết phải làm thế nào thì mới tốt cho chính mình.

Ông Hưng khoác vai thằng bé, đột nhiên cảm thấy mình còn không bằng thằng nhỏ. Ít nhất, cu Bin còn hiểu chuyện hơn một người trưởng thành như ông.

- Mẹ con vẫn còn vài việc cần giải quyết. Con đừng lo lắng nữa mà hãy ngoan ngoan đi ngủ đi. Để mẹ thấy con như này, mẹ sẽ không yên tâm đâu đấy.

Ông Hưng bẹo má thằng nhỏ, bế nó lên phòng, đặt nó xuống giường và đắp chăn lên.

- Ông nói thật chứ? Mẹ sẽ về đây đúng không ạ?

Ông Hưng gật đầu. Lần này ông cũng sẽ không cấm đoán gì nữa.

***

Trang bị khép vào tội cố ý làm hại người khác, vu khống và bắt cóc nhiều lần, tuyên án năm năm tù giam. Đăng tiếp tay cho cô ta, nhưng vì đã đứng ra làm nhân chứng nên được hưởng khoan hồng.

Tại phòng gặp người nhà, Đăng được dẫn vào gặp Thịnh.

- Hồng sao rồi? Cô ấy không bị thương nặng đúng không?

Thịnh gật đầu.

- Qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê. Tai nạn lần này là do moto nên không bị tổn hại quá nhiều. Chỉ là thời gian vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện. Chính cô ấy cũng muốn từ bỏ việc tỉnh lại. Bây giờ chỉ có thể đợi thôi.

Đăng thở dài. Anh cúi đầu xuống, không muốn nhìn trực diện vào Thịnh. Việc hai anh em gặp nhau trong trại giam thế này thật khiến anh cảm thấy xấu hổ. Có lẽ, giờ anh cũng hiểu được cảm giác của Hồng vào những ngày trước.

- Tôi có thể bảo lãnh cho anh ra ngoài. Dù sao anh cũng đã giúp chúng tôi.

- Không cần đâu. – Đăng ngắt lời Thịnh. – Có tội thì phải đền. Tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ lại. Có một việc tôi cần nhờ cậu.

Thịnh im lặng, chờ đợi thỉnh cầu của Đăng.

- Đừng nói với Hồng về chuyện của tôi. Nếu như cô ấy lại quên đi, thì cứ để cô ấy quên. Còn quán trà bánh, tôi mở là vì cô ấy. Cậu giúp tôi chuyển nhượng lại quán cho cô ấy, coi như là lời xin lỗi của tôi. Dù sao cô ấy cũng chưa có việc làm.

Thịnh lắc đầu.

- Anh không nghĩ là cô ấy sẽ không muốn sao?

Đăng ngồi bần thần một lúc. Đúng là anh đã suy nghĩ chưa chu đáo.

- Vậy thì nếu cô ấy muốn. Còn nếu cô ấy không muốn, tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi chỉ muốn xin lỗi cô ấy.

Thịnh cầm tay Đăng, muốn an ủi anh ta một chút. Đăng ít nhiều cũng là anh trai của anh.

- Việc anh đứng ra làm chứng, tôi nghĩ là quá đủ để nhận được sự tha thứ rồi.

Đăng thở dài. Chẳng ai có thể biết được Hồng nghĩ gì. Làm sao có thể tha thứ cho anh, khi mà anh đã ngấm ngầm làm hại cô nhiều như vậy chứ? Sự ích kỷ của anh xứng đáng nhận lại một cái giá còn đắt hơn thế này.

***

Hồng tỉnh lại thì đã là vài ngày sau đó. Cô nhớ được tất cả mọi chuyện, vụ tai nạn lần này đã trả lại cho cô toàn bộ ký ức của mình.

Thịnh không giữ cô nữa. Theo như ý muốn của cô, anh để cho Hồng và bé Bin rời đi. Cô nói rằng cô cần thời gian để có thể bình tĩnh lại, rồi mới quyết định xem có ở cùng anh hay không. Vì thế, hai mẹ con chuyển đến một nơi khác, cách xa thành phố của Thịnh với những nỗi buồn và sự rối rắm mà họ đã mang đến cho cô. Căn nhà mới của cô ở gần biển.

Hồng nắm tay bé Bin, cả hai mẹ con đang đi dạo bên bờ biển. Những ngày này, Hồng không thể hiểu nổi rằng tại sao cô vẫn cứ vấn vương đến Thịnh. Có lẽ là do những thứ anh ta gửi tặng cô mỗi ngày. Hôm thì là một bó hoa, hôm thì là một giỏ hoa quả, hay là một bộ váy, cùng những tấm thiệp với cả trăm lời chúc, lời tỏ tình.

Hồng cảm thấy như anh đang tán tỉnh cô lại từ đầu vậy.Bé Bin suy nghĩ mãi, không biết có nên hỏi mẹ hay không. Thật ra thằng bé vẫn ngấm ngầm liên lạc với bố, báo cáo tình hình mỗi ngày. Cuối cùng thì thằng bé cũng chịu lên tiếng.

- Mẹ ơi.

- Sao vậy?

Hồng quay lại, ngồi xổm xuống trước mặt cu Bin.

- Chúng ta có về ở với bố nữa không ạ?

Hồng đọc được sự mong chờ trong mắt thằng bé.

- Con nhớ bố lắm hả?

Thằng bé trề môi, gật đầu.

- Thế mẹ có nhớ bố không?

Hồng bắt đầu suy nghĩ. Cô cũng không biết nữa. Cô không biết mình có tình cảm gì với người đàn ông này hay không. Cô cũng không biết mình có yêu thương hay nhớ nhung gì Thịnh hay không.

Hiện tại, nếu cô quay lại với anh, thì chắc chắn là vì bé Bin.

Thi thoảng cô cũng có nhớ đến anh, nhưng cảm xúc chỉ lửng lơ, không quá rõ ràng để cô có thể nắm được, hay chắc chắn với quyết định của mình.

Bé Bin lay tay cô.

- Mẹ. Mẹ chưa trả lời con nè. Mẹ có nhớ bố không?

Bé Bin giục giã. Hồng cuống lên, vội vàng gật đầu.

- Có.

- Thật không mẹ?

- Ừ. Thật.

Bỗng nhiên có tiếng nói vọng đến từ phía sau lưng cô.

- Em nhớ anh nhiều đến mức nào vậy?

Hồng đơ cả người. Cô không ngờ là Thịnh lại đến đây. Hồng vội quay lại phía sau, Thịnh đã đứng ngay sau lưng cô, trên tay anh là một bó hoa.

- Một chút. – Hồng đứng đực ra đấy, mãi mới trả lời được.

Bé Bin thì sung sướиɠ, đã chạy tót đi chỗ khác chơi, để Hồng và Thịnh có không gian riêng.

- Anh biết là anh không có tư cách gì để bảo em quay về với anh.

- Giờ anh mới biết à? – Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Hồng đã học được cách thẳng thắn nói chuyện như thế này.

Thịnh xấu hổ, cúi đầu xuống. Nhưng rồi anh ngay lập tức ngẩng lên, nhìn thẳng vào Hồng với ánh nhìn đầy chân thành.

- Vậy em có đồng ý để anh theo đuổi em không? Bắt đầu lại từ bước đầu tiên?

Thịnh đưa bó hoa ra trước mặt, như một lời thỉnh cầu. Hồng suy nghĩ một chút rồi mới cầm lấy nó.

Cả hai ngầm coi đó là lời đồng ý của Hồng.

Ai đó đã từng nói, tình yêu mà đúng thì sẽ đi đến hôn nhân, còn tình yêu mà sai thì là sự trưởng thành. Nhưng không ai nói rằng, sau khi trưởng thành, tình yêu đó có thể tiếp tục hay không.

Thịnh đã từng sai, và Hồng cũng vậy. Nhưng khi cả hai đều trải qua những đau thương và sai lầm, cùng trưởng thành, họ lại trở về với nhau. Ai cũng xứng đáng có một cơ hội thứ hai cho những lỗi lầm của mình. Bởi vì tình yêu sinh ra là để tha thứ.