Mà người ngồi trong bốn chiếc xe phía sau đều là đám tội phạm bỏ trốn nhận tiền bán mạng làm việc, trong tay người nào mà không có đến bảy tám mạng người đâu, thế cho nên bọn họ cũng trực tiếp lao vào trong dòng xe cộ, đuổi theo Giang Mộng Nhàn.
Trên đường đi, khắp nơi đều là tiếng xe cộ va chạm cùng với tiếng mắng chửi của người đi đường.
Giang Mộng Nhàn thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu, bốn chiếc xe theo sau vẫn đuổi sát không rời không bỏ, xem ra bọn họ là không lấy được mạng của cô thì sẽ không bỏ qua.
"Rínnnnnn - - "
Con xe Yamaha kêu lên mấy tiếng, giống như một trận gió lao ra, tiếp tục hòa vào trong dòng xe cộ đông đúc.
Phía trước có một chiếc Lincoln dài màu đen có biển số xx88888.
Người ở bên trong xe này không phải người có quyền thì cũng là người có tiền, vừa thấy đã biết là không dễ bắt nạt!
Giang Mộng Nhàn lại thông qua kính chiếu nhìn bốn chiếc xe việt dã theo sau, cô nảy ra một ý định, tiến về chiếc Lincoln dài màu đen phía trước.
Thân chiếc xe Lincoln màu đen này bóng loáng như gương chiếu ra bóng hình của cô.
Một đầu tóc quăn phiêu dật theo gió nhảy múa, áo sơmi vừa rồi vẫn còn rất quy củ cũng bị gió cuốn đến bay phần phật để lộ ra vòng eo nhỏ xíu, góc áo vén tận trên eo, cả người nằm ngang trên xe máy, chuyên chú nhìn về phía trước, giống một con báo ngủ đông sắp tỉnh giấc.
Cô cứ thế đi ngay bên cạnh chiếc Lincoln cả một đoạn đường, người trong xe sớm đã nhìn thấy cô thông qua cửa kính xe.
“Mau nhìn kìa, ngoài cửa sổ xe có một cô em!”
Ba người đàn ông ngồi trên xe đang uống rượu nói chuyện phiếm, một người đàn ông mặc áo da dáng vẻ lưu manh, tai đeo bông tai, nhiễm một đầu tóc vàng vội đặt ly rượu xuống, hưng trí bừng bừng ghé sát đến cửa sổ xe kéo cửa kính xuống, thấy bên ngoài cửa sổ xe là Giang Mộng Nhàn gần trong gang tấc, đầu đội mũ bảo hiểm, trên mặt là kính mắt, thân người gần như nằm rạp trên thân xe trông không khác gì một con báo đen đang chờ sức phát động, anh ta hưng phấn mà huýt sáo một tiếng.
“Huýtttttt - - “
Trong tiếng động cơ tiếng gầm rú Giang Mộng Nhàn chỉ nghe thấy được một tiếng huýt sáo ngả ngớn, ánh mắt thoáng nhìn qua tên đàn ông tóc vàng, trong đôi mắt đang đeo kính của cô hiện lên ánh sáng lạnh.
Tóc Vàng có vẻ như càng lúc càng hưng phấn, anh ta lại dùng sức huýt sáo thật dài, đáng tiếc Giang Mộng Nhàn lại không thèm liếc anh ta lấy một cái, cô thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bốn chiếc xe việt dã đang cách mình không xa, bởi vì cô lái xe kề sát bên con Lincoln này cho nên có vẻ như bọn có điều kiêng kị, không dám lập tức ép sát cô.
Bên trong chiếc Lincoln dài lại xuất hiện thêm một cái đầu nữa, Liên Hi Hoàn ra sức nhìn ra ngoài : “Có cô em nào, để cho anh đây mở rộng tầm mắt cái!”
Một bàn tay to kéo mặt anh lại : “Thôi đi, cậu đã là người đàn ông có gia đình rồi, cách xa cô em này của tôi một chút!”
Tóc Vàng đẩy mặt Liên Hi Hoàn ra, tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Giang Mộng Nhàn, chỉ thiếu nước chưa thò đầu ra chào hỏi thôi.
Một bàn tay lớn hơn bàn tay của anh ta dùng sức kéo khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đến mức cả người thần đều phẫn nộ kia lại, kéo cho đến khi khuôn mặt kia dí bẹp vào ghế xe mới thôi.