Nói hai câu ngắn gọn xong, Lăng Vân cúp điện thoại, cuối cùng cũng nhớ tới Giang Mộng Nhàn là người sống, anh ta mở miệng cúi đầu nói với cô câu đầu tiên ︰
“Tuy chồng cô có hơi lớn tuổi, nhưng dáng vẻ cũng không tệ, còn là một trai tân.”
Sau đó lại dặn dò cô: “Đợi lát nữa nhớ phải ngoan, phải chủ động gọi chồng đó.”
Giang Mộng Nhàn mở to đôi mắt vô hồn nhìn anh ta, cô bỗng có dự cảm xấu, chồng cô không chỉ đầu trọc, trán bóng, bụng bia hơn nữa có khả năng bán thân bất toại, không có năng lực...ấy ây.
Thôi, chỉ cần có miếng cơm ăn, tốt nhất là có thể cho cô tiếp tục đến trường là được rồi, còn bụng bia thì bụng bia đi, không có năng lực thì càng tốt, chỉ sợ có cái tính kì lạ, hoặc tâm lý lại biếи ŧɦái gì đó thôi!
Cả người cô đang nóng đến đổ mồ hôi, bỗng nhiên toàn thân chợt lạnh run, rùng mình một cái.
Vừa mới rùng mình xong thì một chiếc Maybach bóng loáng như gương lao đến với tốc độ 100km/h, hơn nữa còn đỗ ngay sát mặt bọn họ.
Lăng Vân bung ô đi về phía trước một bước, Giang Mộng Nhàn đoán đó là xe của ông chồng tương lai nhà cô, cho nên cô giữ vững tinh thần nhìn thẳng.
Nắng vàng chói mắt khiến cho thế giới xung quanh như sáng lấp lánh, cửa kính xe Maybach màu đen khiến cô có cố mở to mắt cũng không nhìn thấy người bên trong, cửa ghế lái được mở ra trước, một chiếc chân thon dài duỗi ra, đôi giày đen bóng vững vàng hạ cánh trên mặt đất, chứng tỏ người tới là một người đàn ông mặc âu phục.
Giang Mộng Nhàn theo chiếc chân dài kia nhìn lên thấy được một người đàn ông tầm 30 tuổi, làn da màu đồng cổ, ngũ quan đoan chính, bên mi trái hình như có một vết sẹo khiến cả khuôn mặt càng thêm nam tính.
Đây là ông chồng có hơi... lớn tuổi của cô đó hả?
Giang Mộng Nhàn quả thật giật mình, theo cô thì đây là mẫu người đàn ông đẹp trai tài giỏi!
Người chồng hoàn mỹ như vậy càng khiến trong lòng cô thêm mấy phần hoảng sợ - - anh không có bụng bia, cũng không có quả đầu Địa Trung Hải, thế thì phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó thì mới không kết hôn, ví dụ như tâm lý biếи ŧɦái, hơn nữa còn có thể là cực kỳ biếи ŧɦái! Giá trị nhan sắc càng cao, tâm lý càng vặn vẹo!
Giang Mộng Nhàn sợ tới mức bắp chân mềm nhũn, cô cảm thấy mình nên ngoan chút, chủ động chút, miễn cho sau này đến nhà chồng lại phải chịu khổ, vì thế, cô lấy hết dũng khí, tiến lên hai bước, chủ động mở miệng : “Ch - - “
Chữ ‘chồng’ còn chưa nói được trọn vẹn, "chồng" cô đã lạnh lùng quay người lại, cung kính mở cửa sau của Maybach ra, từ ghế sau xe lại xuất hiện một cẳng chân còn thon dài hơn cả chân của ‘chồng’ cô.
Một người đàn ông mặc áo sơmi tuyết trắng bước xuống xe, lớp áo mỏng vào mùa hè không thể che khuất được tỉ lệ thân hình hoàn mỹ của anh, dáng đứng thẳng tắp như tùng, không khác gì một cái móc áo di động, tóc tai có hơi loạn nhưng trong loạn lại có nét cá tính, vài lọn tóc buông rơi trên vầng trán đầy anh khí, sợi tóc đen tuyền dưới ánh mặt trời như bị phản xạ lấp lánh, gương mặt đẹp trai như tạc, cho dù có đeo kính mắt cũng không che dấu được khí chất bất phàm.
Anh ngược nắng đi tới giống như mang ánh hào quang của Thần khiến cho Giang Mộng Nhàn kinh ngạc đến quên cả gọi chồng, cứ thế nhìn người ta, thấy anh chậm rãi tháo kính xuống, một đôi mắt thâm thúy mắt rơi vào trong mắt Giang Mộng Nhàn.
Đôi mắt người nọ đánh giá Giang Mộng Nhàn trên dưới vài lượt, lần thứ nhất trong mắt xuất hiện vẻ chán ghét, mày kiếm hơi nhíu lại, nhìn lần thứ hai, có vẻ như đang tự thuyết phục chính mình, áp chế sự chán ghét kia xuống, nhìn đến lần thứ ba cuối cùng đôi lông mày mới chịu thả lỏng, trong mắt xuất hiện chút thích thú.
Anh bước tới chỗ Giang Mộng Nhàn, mang theo gió lạnh thổi đến, Giang Mộng Nhàn chỉ thấy, anh vươn tay đoạt lấy cây ô đen của Lăng Vân che lêи đỉиɦ đầu Giang Mộng Nhàn, thay cô che đi phần ánh nắng gay gắt, mang đến chút râm mát.
Anh ném cho Lăng Vân một ánh mắt lạnh lùng rồi mới mở miệng ︰
“Cậu phơi cháy vợ tôi rồi!”