“Ông chủ Kim, con gái ông vừa đen vừa gầy, mới học lớp 11 đã mang thai rồi đi nạo thai khiến cả trường biết chuyện, cha mẹ còn bị trường học mời đến làm thủ tục đuổi học, cái chất lượng này... ha, năm vạn tệ thôi, không thể nhiều hơn!”
“Đồn nhảm, đều là đồn nhảm hết! Thầy Lăng, thầy xem thử xem, tôi có giấy giám định đây! Vừa mới tròn mười tám tuổi thôi, giá trị tuyệt đối có thể lên đến 20 vạn!”
“Sáu vạn!”
“Ít nhất phải tám vạn!”
“Được rồi, tám vạn thì tám vạn đi, chuyển khoản qua wechat nhé.”
Thế là Giang Mộng Nhàn cứ vậy bị cha ruột của cô là Kim Khải bán cho Lăng Vân với cái giá tám vạn, bởi vì Lăng Vân phán xí nghiệp Kim Khải rơi vào tình trạng phá sản là do mệnh cách của Giang Mộng Nhàn quá cứng, xung khắc với nhà họ Kim, tuy từ lúc cô sinh ra còn chưa được nhìn mặt cha mình, nhưng Lăng Vân lại là một ông thầy bói đại khái có thể bóc trần vận xấu của cô, thế là hai người làm một vụ hợp tác đơn giản.
Lăng Vân trông còn rất trẻ, lịch sự, nhưng trong giới thượng lưu tại kinh đô, anh ta không chỉ có uy vọng cao mà còn được tung hô thành "đại sư huyền học hàng đầu kinh đô’, cho dù anh ta có nói cứt thơm thì cũng không có ai nghi ngờ.
Giang Mộng Nhàn xách theo một cái túi da cũ dơ dáy bẩn thỉu, mặc chiếc váy liền áo cũ kỹ, cô độc đứng ở bên cạnh cúi thấp đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen sẫm gầy guộc bị bao trùm bởi sự mê mang, đôi mắt trống rỗng tựa như bị rút hết linh hồn, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi con người là sự trầm lặng u ám, trong tay nắm chặt một tờ ‘giấy giám định’ được coi là có thể chứng minh sự trong sạch của cô, cả người trống rỗng, vô cảm.
Cô dựa vào cố gắng của bản thân, khó khăn lắm mới thi đỗ trường trung học phổ thông Thành Nam, được miễn phí ăn ở áo cơm không lo, còn có thể lấy được học bổng hạng nhất, nếu có thể thuận lợi thi đỗ vào trường đại học hàng đầu kinh đô thì cô có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình, nhưng chỉ một lời truyền miệng nói cô mang thai đã khiến cô trong một đêm mất đi tất cả từ con đường học tập, tiền đồ tương lai cùng với tình yêu đầu...
Kim Khải đi rất vội, cũng không thèm nhìn Giang Mộng Nhàn lấy một cái, chỉ hy vọng ôn thần này có thể cút càng xa càng tốt, đừng gây họa cho tài sản của ông ta nữa.
Sau khi ông ta đi, Giang Mộng Nhàn cúi đầu, lưng đeo hành lý, tay cầm túi đựng sách đi theo Lăng Vân ra khỏi quán cà phê.
Lúc cô đang phải sống dưới gầm cầu, ăn đất mà sống thì cha cô từ trên trời giáng xuống tới đón cô về, bàn đầu là đưa đến bệnh viện làm xét nghiệm trước, sau đó giao cho khách sạn tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo mới rồi đưa đến chỗ người được gọi là Lăng Vân này, cả một buổi sáng chẳng có được hạt cơm vào bụng, cô đã đói đến bụng réo không ngừng.
Nhưng sau 12 giờ trưa cuối tháng chín, ánh mặt trời gay gắt, Giang Mộng Nhàn cúi thấp đầu đứng ở dưới ánh mặt trời, cả người phơi nắng đến vàng cả ra, Lăng Vân diện đồ tây, đứng cùng cô tạo thành hai thái cực đối lập, anh ta bung cây ô đen nhỏ vừa che nắng cho mình, vừa gọi điện thoại.
“Alo? Ông bạn, đang trên đường à? Tôi đã đón được vợ cậu rồi, cho cậu 10 phút, nếu còn không đến kịp thì tôi sẽ đưa vợ cậu đến nhà khác đó.”
Giang Mộng Nhàn vẫn không nói gì, dựng thẳng vành tai lên nghe ngóng.
Đây là đang nói chuyện với chồng tương lai của cô đó à?
Nghe nói mệnh của chồng cô cũng là mệnh cứng, khắc chết hết người nhà rồi, ai dính vào thì người đó xui xẻo, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ, mười tuổi khắc chết bà ngoại, mười tám tuổi thì khắc cho người cha chưa từng gặp mặt thiếu chút nữa phá sản vào tù bóc lịch.
Hai người bọn họ kết hợp vừa hay cứng đối cứng, tạo phúc cho xã hội.
Giang Mộng Nhàn vô lực tưởng tượng bộ dáng của chồng tương lai, quả đầu Địa Trung Hải này, mũi củ tỏi này, tai to mặt lớn này, nếu còn có thêm bụng bia nữa thì đúng là hoàn mỹ, nghe giọng điệu thì dường như còn có chút lớn tuổi nữa ha, tầm 40 nhỉ? Ồ, vẫn còn quá trẻ, ít nhất cũng phải 50 đổ lên đi.