Trong ngành giải trí, hình tượng trước công chúng rất quan trọng.
Muốn giáo huấn người đàn ông này vô cùng dễ, chỉ cần một quyền của bọn họ là hắn ta có thể sẽ tàn phế ngay, nhưng thông tin này mà truyền đi, hình ảnh của chị dâu cũng bị ảnh hưởng theo.
Muốn đánh, cũng phải chọn thời cơ hoàn hảo để tranh thủ ra tay, phải khiến cho người khác không thể đặt nghi ngờ lên đầu bọn họ.
Lại nói về "bày thế trận chờ địch’ của Boss, boss đích thân huấn luyện đám người bọn họ không phải để đối phó với loại tiểu nhân vật không đáng để họ đặt cược thể diện của mình.
Có điều....địa vị xã hội của giám đốc quan hệ công chúng VK ở Trung Quốc không tệ, cũng được liệt vào tầng lớp có thu nhập cao, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là thân phận kẻ làm thuê,
Có một số kẻ có tiền cho rằng chỉ cần ném ra nhiều tiền, thì minh tinh nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời bọn hắn, nhưng với thân phận của Đới Dũng, thái độ lớn lối này của hắn hình như hơi quá lố rồi.
Quả nhiên, những lời kế tiếp của Đới Dũng đã trả lời cho nghi vấn trong lòng bọn họ.
Khóe môi Đới Dũng ngạo mạn nhếch lên
"Biết Đới gia không?"
"Người kế thừa của quán Ma Lạt Thang, Đới Ký sao?"
Cô nghĩ tới tên món ăn vặt nổi tiếng của thành phố A
*Ma Lạt Thang Món này rất nhiều ớt (và dĩ nhiên là siêu cay)Có nhân viên VK phì cười.
Đới Dũng lại cho rằng Đới gia nhà hắn tiếng tăm vang dội, hắn nghĩ rằng cô đang giả ngốc
"Tôi họ Đới, cha tôi là Đới Hưng Vinh"
Nguyên Nguyện không nhịn nổi
"Tôi họ Nguyên, nhưng tôi có quen anh đâu nhỉ, vì thế tôi không muốn nói tên ba tôi cho anh biết"
Phì.....nhìn nét mặt tái xanh của Đới Dũng, cả đám người muốn cười nhưng lại không dám, phải cố gằng đè nén lại.
Không ai ngờ Nguyên Nguyện ngốc thế, mọi người cho rằng cô đang cố tình khiến Đới Dũng mất mặt.
Hóa ra tên này là người Đới gia.
Vệ sĩ Giáp nghĩ, thấp giọng, nói cho đồng bọn
"Khoảng chín năm trước, Đới HưngVinh đúng là tên họ Vinh đã giúp Boss, tuy đám họ Vinh bây giờ đã giải tán, nhưng Đới gia vẫn là con rắn đầu đàn của thành phố A"
Khi đến thành phố A, bọn họ đã từng điều tra qua tư liệu về nơi này, nên có thể mang máng nhớ được chuyện này.
Vệ sĩ Ất đứng gần hắn nhất chấn kinh
"Có Nghiêm gia ở đây mà còn có gia tộc nào dám tự nhận mình là con rắn đầu đàn ư?"
Những người khác cũng không còn ý kiến gì, nhắc nhở hắn
"Ai dám dùng từ "rắn" để hình dung về Nghiêm gia sao?"
Có nói thì phải nói là "con rồng đầu đàn" chứ....
Huống hồ, Nghiêm gia kinh doanh nghiêm túc, không làm chuyện bậy bạ trái pháp luật, sao có thể giống với Đới gia được.
Bọn họ thảo luận ở bên này vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không đặt Đới gia vào trong mắt, Đới Dũng cười ảm đạm
"Hôm nay, dù cho Tề Tu Viễn ở đây cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, cô Nguyên đúng là người dũng cảm đấy"
Sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy
"Nhưng tôi đường đường là con trưởng của Đới gia, không nên tính toán với đàn bà làm gì, cô Nguyên nói có đúng không?"
"Có điều, tiến độ quay quảng cáo thế này không phải là quá chậm trễ hay sao"
"Nghe cô Nguyên nói, có vẻ cô không muốn tìm một người đàn ông nào đó hôn nồng cháy để hiểu được cảm giác yêu đương thế nào đúng không?"
Nguyên Nguyện đương nhiên lắc đầu.
Nét mặt của Đới Dũng lấy làm tiếc
"Xem ra, tôi đành coi như cô Nguyên vi phạm hợp đồng rồi"
Ỷ vào chuyện Tề Tu Viễn không có mặt ở đây, Nguyện Nguyện lại không nắm rõ hợp đồng, đúng là hắn muốn lợi dụng cơ hội này, khiến cho Nguyên Nguyện phải khuất phục hắn.
Ném hợp đồng lên bàn
"Bồi thường vi phạm hợp đồng gấp mười lần, tổng cộng là 30 triệu, lúc nào cô Nguyên có thể chuẩn bị được?"
Nguyên Nguyên căn bản chẳng thèm quan tâm tới tài khoản của mình, vì cô cũng tự biết bản thân mình không có nhiều tiền như vậy, chần chừ một lúc, cô nói
"Tôi muốn gọi điện thoại"
Đới Dũng giành trước một bước, ném điện thoại di động của hắn lên bàn, mở loa ngoài
"Dùng cái này gọi đi"
Nhỡ đâu cô gọi cho Tề Tu Viễn xin trợ giúp thì hắn đỡ sao được.
Nguyên Nguyên phớt lờ, gọi một dãy số quen thuộc, đợi máy được kết nối rồi cô nói chuyện với đối phương ở đầu dây bên kia
"Nhị Nhị, em vi phạm hợp đồng rồi, bọn họ đòi bồi thường 30 triệu"