Chương 8

Ngày hôm sau, cô bị tiếng đập cửa liên tiếp của dì Liên đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cơn đau nhức toàn thân như bị xe nghiền ép ập tới, cô khẽ hít hà một tiếng, một lát sau mới phát hiện cổ họng mình đau rát. Bị cảm đến phát sốt rồi à? Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

Ở ngoài tiếng đập cửa không ngừng vang lên, coi mặc đại một chiếc áo ngủ, rời giường mở cửa.

“Dì Liên, sao thế?”

“Cô chủ của tôi, bây giờ cũng mười một giờ, sao cô không…” Đột nhiên âm thanh của dì Liên ngừng lại, phát hiện sắc mặt Thanh không đúng, ánh mắt bà nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng đặt tay trên cổ cô, như chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm nào đó: “Cô chủ, cô bị gì vậy?”

Úc Đóa mờ mịt: “Sao thế?”

“Hình như là… bị dị ứng rồi?”

Dị ứng? Cô đi lại trước gương trang điểm xem thử, khi nhìn thấy những vết hồng hồng trên cổ, trên xương quai xanh, trước ngực mình, cô vô cùng bối rối, sững sờ đứng đó, đầu óc trống rỗng.

“Chắc chắn là dị ứng rồi, cũng tại tôi, bây giờ bước sang mùa mới rồi mà cũng không chú ý, cô đừng lo lắng, tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay.”

“Chờ một chút!”

Ngay lúc dì Liên xoay người, cô tỉnh táo lại, vội vàng gọi dì: “Dì Liên, không cần làm phiền bác sĩ, con có thuốc dị ứng ở đây.”

“Giọng của cô… cô bị cảm sao? Không được, vẫn nên mời bác sĩ đến mới được.”

“Không cần!” Thanh ba chân bốn cẳng chạy về phía trước, giữ chặt bà: “Một lát nữa con sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân luôn, dì không cần gọi bác sĩ đến đâu.”

Mặt dì Liên đầy rầu rĩ, liếc nhìn xương quai xanh của cô.

Cô xấu hổ lấy áo ngủ che đi xương quai xanh vô cùng kín.

Chắc là thấy được sự kiên trì cùng với vẻ mặt lúng túng của Thanh, dì Liên cười nói: “Vậy cô nhanh chóng rửa mặt còn xuống ăn cơm, ăn xong tôi sẽ cho tài xế chở cô đi bệnh viện.”

Thanh thở phào trong lòng, “Dạ vâng, con xuống liền đây.”

Đóng cửa lại, khóa trái.

Cô đi vào phòng quần áo, đứng trước gương, hít một hơi thật sâu, từ từ cởi hết đống quần áo đang che kín cơ thể ra.

Khi nhìn thấy những vết tích trên người mình, cô trợn mắt lên.

Cả người từ trên xuống dưới, từ cổ đến mắt cả chân đều bị những vết hồng hồng che phủ… Nếu như ba năm trước gặp chuyện này thì có thể xem những vết này là dị ứng, có khi cô còn đần độn chạy đến bệnh viện kiểm tra thử.

Cô với Thiện ba năm nay làm chuyện đó, áo mưa sử dụng cũng có thể bao phủ… cả biệt thự. Cái tên chồng kia, lần nào trên giường cũng vô cùng ngang ngược làm cô nhiều lần, thỉnh thoảng hứng lên đều lưu lại dấu vết trên người cô.

Cô có thể không có kinh nghiệm trong chuyện này sao?

Thanh đột nhiên nhớ tới tối hôm qua. Cô hình như có xíu ký ức, cả người không thể di chuyển, cũng không thể nói chuyện. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác sợ hãi đó rõ mồn một trước mắt.

Mà buổi tối hôm qua, hình như cô cũng có chút ấn tượng… Không phải là mộng xuân mà là hiện thực sao? Không thể nào, sao là hiện thực được?

Hệ thống bảo vệ của biệt thự rất nghiêm ngặt, sao có thể để cho người lạ mặt lẻn vào được? Mà hôm qua lúc về nhà cô cũng không có uống cái gì, sao lại mê man bị người ta cưỡиɠ ɠiαи.

Nếu như loại bỏ khả năng là người làm, vậy thì chỉ còn lại… ma? Thiện?

Cô nghĩ đến khả năng này rùng mình một cái, cầm lấy áo ngủ, tròng mắt đen nháy trong hốc mắt chuyển, ngừng quan sát bốn phía.

Cái suy đoán này cộng với những sự việc mấy ngày nay, cô càng nghĩ càng thấy đúng, ánh nắng mặt trời chói rọi khắp phòng mà vẫn cảm thấy âm u.

Đùng ——

Một tiếng vang thật lớn, suy nghĩ bị cắt đứt, cô run lên, phía sau lưng đều là mồ hôi.

Ma Thiện đứng một bên, lẳng lặng thưởng thứ sự sợ hãi trên mặt vợ mình. Dám đứng ngay trước mặt anh mà anh anh em em với tình cũ? Không dạy dỗ cô là cô không biết trời cao đất rộng là gì.

Có điều hôm qua anh cũng không muốn làm cô, chỉ muốn quỷ áp giường cho cô tỉnh lại, không nghĩ rằng…

Anh nhướng mày bật cười, thật kí©h thí©ɧ.

Một cảm giác lạnh lẽo không biết bốn phương tám hướng nào thổi đến, cô bất thình lình rùng mình một cái, nhanh chóng mặc quần áo xuống lầu.

Lúc đi xuống lầu bỗng nhiên nhìn thấy di ảnh của Thiện, không biết tại sao mà bây giờ trong mắt cô, anh vô cùng dữ tợn đáng sợ, đôi mắt trong di ảnh đó như sống lại vậy, cứ nhìn cô chằm chằm.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến Thanh vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhìn sang chỗ khác, đi đến phòng ăn.

Dì Liên ở trong phòng bếp chờ cô xuống ăn, hôm nay coi không có xíu khẩu vị nào, ngồi ở trước bàn cơm tâm sự nặng nề, ăn như nhai sáp.

Dì Liên lo lắng hỏi: “Cô chủ, có phải cô trúng gió bị cảm rồi không? Không thấy ngon miệng sao?”

Cô gật đầu, âm thanh khàn, khẽ nói: “Chắc là vậy.”

“Cơm nước xong thì cô nhanh chóng đi bệnh viện, không thể thấy bệnh nhẹ là coi thường.”

“Dì Liên yên tâm đi, ăn cơm xong là con đi liền.” Nói xong, chiếc đũa trong tay cô đâm tới đâm lui, nửa ngày mới có dũng khí hỏi Dì Liên: “Dì Liên, ngày hôm qua… dì có nghe thấy âm thanh gì không?”

“Âm thanh? Âm thanh gì? Không có.” Nhắc đến âm thanh, dì Liên lại nhớ đến chuyện nào đó, “Cô chủ, hôm qua mấy giờ cô mới về?”

“Khoảng mười hai giờ ạ.”

“Quá trễ, hèn gì nhìn cô không có xíu sức sống nào, ăn nhanh rồi còn đi bệnh viện kiểm tra, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Cô ừ một tiếng, tiếp tục đâm cơm.



Một lát sau lại nhịn không được.

“Dì Liên, kiến thức của dì rộng rãi, dì có biết…” Thanh cắn cắn môi, dường như hơi khó mở miệng.

“Biết cái gì?”

“Biết cái…” mặt cô lúng túng: “Hôm qua con mơ thấy anh Thiện, anh ấy nói anh ấy rất lạnh, rất khó chịu nên con muốn hỏi dì có biết thầy cúng nào không?”

“Lạnh? Khó chịu? Cậu chủ bị thế nào?”

Cô tiếp tục khoác lác, “Con… con cũng không biết anh ấy bị sao nữa, hôm qua con mơ thấy anh ấy nói như vậy cho nên con muốn tìm một đại sư hỏi một chút xem anh ấy đang muốn gì.”

Dì Liên nghe nói thế cũng lặng im suy nghĩ, nói “Tôi nghe ông bà nói nếu như vừa mới đi mà có gì đó không thoải mái sẽ báo mộng cho người thân…”

Trong lòng Thanh vô cùng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt lại vô cùng ổn định: “Vậy làm sao bây giờ? Dì có biết thầy cúng nào không, người nào mà đáng tin ấy.”

“Thầy cúng đáng tin…” Dì Liên nghĩ nghĩ: “Cũng có!”

Hai mắt Thanh sáng lên.

“Ông ấy tên Văn, ở trong ngõ nhỏ Hưng Tiến đường Xuân Phúc, hình như rất có tiếng, trước kia những người trẻ gặp ma quỷ đều là tìm ông ấy hỗ trợ.”

“Vậy con ăn cơm xong sẽ đi… Đi bệnh viện, đi qua bệnh viện xong sẽ thuận tiện đi tìm ông ấy luôn.” Trong lòng cô như có nghị lực, không còn thấp thỏm lo âu giống như trước đó nữa.

Thấy biểu cảm vui vẻ trên mặt coi, hai mắt Thiện nhắm lại. Tìm thầy cúng? Người phụ nữ này không phải đang định để cho anh hồn phi phách tán đó chứ?

Anh cắn răng mở miệng, đúng là một người phụ nữ ác độc!

Cô nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, không kịp chỉnh đốn lại bản thân nữa mà vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài.

Cũng không biết có phải do ảnh hưởng từ tâm lý hay không mà càng ở lại cô càng cảm nhận được âm khí nặng nề! Rốt cuộc buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì vẫn nên nói cho thầy cúng kia trước đã.

“Cô chủ, cô nhớ phải đi bệnh viện, sắc mặt của cô không tốt, phải đi bệnh viện trước rồi mới đi tìm đại sư, cô nhớ chưa?”

Thanh ngồi ở phía ghế xe lái liên tiếp gật đầu: ” Dì Liên yên tâm đi, con biết mà.”

Ma Thiện ngồi ở trên ghế salon thờ ơ liếc, anh không có điên mà thanh thản đi theo cô ta tìm thầy cúng, nghe dì Liên nói vậy thì vị kia chắc cũng có chút tài năng. Anh hiện tại là một con ma, đi theo cô ta không phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Mà cô ta vừa nhìn là thấy có mưu mô xấu xa, chắc là đang nghĩ làm sao để cho mình hồn phi phách tán. Hồn phi phách tán ư, chắc là không thể nào đâu !!!

Anh đường đường một đại nam nhân, cả ngày ở bên cạnh một người phụ nữ thì coi sao được?Nhưng mà anh không có phát hiện ra lúc mà Thanh rời đi, thân thể của anh đã dần dần trở nên trong suốt.

Đợi đến lúc Thiện phát hiện ra, bàn tay anh gần như xuyên thấu, có thể nhìn xuyên qua luôn.

Anh cúi đầu nhìn thân thể đang dần dần trong suốt, ấn đường nhíu chặt, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết nếu tiếp tục như thế, chẳng bao lâu anh sẽ hoàn toàn biến mất, không tìm thấy được nữa.

Có lẽ đây chính là một loại khác của hồn phi phách tán? Nhưng làm sao lại như vậy?

Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, trước đây chưa từng xảy ra, nếu có điều gì bất thường thì chỉ có…

… là cô ta?

Anh đột nhiên nhớ tới, khoảng thời gian này, sở dĩ anh bình yên vô sự là bởi vì anh luôn ở bên cạnh vợ của mình?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy cái suy đoán này vô cùng đúng đắn.

Tốc độ cơ thể trong suốt càng lúc càng nhanh, lúc này nhìn ra bên ngoài biệt thự thấy cô ta đang ngồi vào trong xe, tài xế thì sắp lái xe đi, nét mặt anh trở nên phức tạp.

Đi thì hồn phi phách tán, không đi cũng hồn phi phách tán. Đi hay không đi đều chạy không thoát.

Nếu đã chạy không khỏi, vậy thì đi gặp cái người gọi là tgaay cúng kia xem sao. Ngày hôm nay không phải ông ta chết thì chính là ta chết!

Sau năm phút, anh đã ngồi sau xe, bên cạnh cô. Thấy cơ thể dần dần biến đổi từ dạng trong suốt trở về dạng cơ thể bình thường, anh trầm mặt, biểu hiện không muốn nói thêm chữ nào nữa.

—–

Thanh không để tài xế đưa cô đi bệnh viện mà là đi ngõ nhỏ Hưng Tiến đường Xuân Phúc.

Ngõ hẻm này rất nổi tiếng, cũng rất cổ xưa, tường đỏ gạch ngói, còn cất gữ rất nhiều dấu vết ngày xưa, tiếng rao hàng từ ngõ hẻm truyền đến, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa.

“Chào ông, cho con hỏi ông có biết vị Văn thầy cúng ở trong ngỏ hẻm Xuân Phúc không ạ?”

Ông lão nướng bánh ven đường nhìn Thanh một chút, rất ôn hòa, cười nói: “Cô gái này, cô tìm ông ta để làm gì vậy?”

“Không có… Không có việc gì lớn, con chỉ là có chút việc riêng muốn hỏi ông ấy.”

“Vậy à… Vậy cô đi thẳng về phía trước dọc theo ngõ hẻm này, đi đến cùng thì rẽ một cái, cái cổng chính thứ hai chính là nhà đại sư, đi đi cô bé, thử vận may.”

Thử vận may? Thanh không biết ông lão này nói vậy là có ý gì nhưng vẫn lễ phép, cười nói cảm ơn: “Cảm ơn ông ạ.”

“Không có gì.”

Cô đi lên phía trước, đi đến cuối ngõ hẻm, rẽ ngoặt, cái cánh cổng chính thứ hai đóng chặt.

Chắc là cái này, cô tiến lên gõ cửa nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không nghe thấy âm thanh nào trả lời lại.

Cô tiếp tục kiên nhẫn gõ gõ.

“Ai vậy?”

Có người! Cô giật mình, cô cũng còn may mắn lắm đó chứ.



“Là thầy Văn sao ạ?”

Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, một ông lão lớn tuổi đứng tại cửa ra vào, cười tủm tỉm nhìn cô: “Cô gái tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ông lão đứng trước mặt có mái tóc đã bạc hơn nửa, khuôn mặt hiền lành ôn hòa, mặc áo dài rất sạch sẽ, rất phù hợp với hình tượng thầy cúng trong suy nghĩ của Thanh.

“Thầy ơi, con có chút chuyện riêng muốn tâm sự với thầy, thầy có thời gian không ạ?”

“Được, vào đi.” Ông Văn nhường ra một bên để cho cô đi vào.

Cô sau khi nói cảm ơn liền tiến vào sân.

“Thầy, chồng con một tháng trước đã qua đời, vậy mà dạo gần đây con lại luôn cảm thấy anh ấy đang ở bên cạnh con…”

Ông Văn nghe vậy liền hiểu ra “Cô muốn gặp chồng cô thêm lần nữa?”

Thanh vội vàng lắc đầu, đánh chết cũng không muốn gặp lại anh ta.

Cô nắm chắc tâm lý, khoảng thời gian này cô lộ bộ mặt thật, gặp lại chắc anh ta nhai đầu cô mất.

“Không không không” Cô vô cùng chột dạ, "Thầy nghĩ xem, anh ấy đã qua đời lâu như vậy rồi, con hiện tại sống rất tốt mà anh ấy lại không chịu đi đầu thai, tiếp tục ở bên cạnh con thì sao mà được? Con muốn thầy giúp con nói với anh ấy, con sống rất tốt, anh ấy hãy nhanh đi đầu thai.”

Ông Văn gật đầu, “Hiểu rồi.”

Cô cười nói: “Chuyện này thầy có thể làm được không ạ?”

“Có thể thì đúng là có thể, chỉ là…” Ông Văn lộ vẻ mặt khó xử.

Thanh nhanh chóng lấy thẻ ra, “Đây là chút tấm lòng của con, mong thầy không chê ạ.”

“Không phải ý này, tôi muốn hỏi, cô có giữ đồ vật nào của chồng cô không?”

“Đồ đung qua ạ?”

“Hoặc là chạm qua.”

“Chạm qua…” Cô nghĩ nghĩ, tìm kiếm trên người mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại chiếc nhẫn trên tay mình, hỏi: “Chiếc nhẫn này là anh tự tay đeo lên cho con, có được không ạ?”

Ông Văn nhìn một chút, gật đầu: “Được.”

Cô vội vàng lấy xuống đưa cho ông.

Ông Văn cầm chiếc nhẫn lên tỉ mỉ xem xét: “Cô ở đây chờ một chút.”

Thanh thành tâm nói: “Vâng ạ.”

Đợi đến khi ông ấy vào trong phòng, lúc này cô mới chắp tay trước ngực, lải nhải: “Chồng ơi, anh chết thì cũng đã chết rồi, nhanh đi đầu thai điiiiii. Tôi xin thề tôi sẽ không tái giá, tuyệt đối không tái giá, cả đời làm một quả phụ, anh tha thứ cho tôi được không !!!”

Chờ một lát, ông Văn mới từ trong phòng đi ra, đem chiếc nhẫn trả lại cho cô, ngồi trên ghế, làm ra vẻ huyền bí thở dài.

Cô khẩn trương hỏi: “Thầy, thế nào rồi?”

Ông Văn không hề chớp mắt nhìn cô.

Thanh hốt hoảng, không thể nào, Thiện không đồng ý sao? Vẫn muốn dẫn cô xuống dưới chung? Hai chân cô run rẩy.

Ngay lúc cô suýt chút nữa không nhịn được, ông Văn cho cô một viên thuốc an thần, “Yên tâm, anh ta đã đi rồi.”

“Đi rồi? Thật ư?”

“Đương nhiên là thật.”

Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Cám ơn thầy, thật sự rất cảm ơn thầy, thầy đã cứu con… À không phải, thầy đã cứu chồng của con!”

Cô đưa tấm thẻ cho ông, ông giả bộ từ chối.

“Cái vết này trên người cô…”

Thanh cúi đầu nhìn, cúc áo bị nới lỏng, một mảng lớn đầy những vết hồng hiện ra.

Cô nhanh chóng siết chặt cổ áo, định nói không có gì cả liền nghe ông Văn nói: “Đây là bị dị ứng, dùng hủ cao cỏ xanh của tôi bôi lên, trong vòng hai ngày sẽ khỏi!”

Nói xong, ông Văn đem một hủ nhỏ màu xanh lá đưa cho Thanh.

Cô mờ mịt nhận lấy, chỉ vào cổ của mình: “Đây là dị ứng sao?”

“Cả một vùng hồng hồng, không phải dị ứng thì là gì? Nhìn qua có chút nghiêm trọng, nhưng mà yên tâm, hủ này có cao cỏ xanh chuyên chữa mẩn đỏ, tôi không lấy tiền, cô mang về bôi lên đi.”

Mùi cao cỏ xanh gay mũi đập vào mặt, Thanh đột nhên nổi lên nghi vấn: “Thày Băn, ông…đã có vợ chưa?”

Đương nhiên, sau đó cô bị đuổi ra ngoài.

Chẳng qua không sao cả, Thiện đã đi đầu thai, sau này không thể dọa cô như bình thường nữa rồi. Cô lại có thể vui sướиɠ thưởng thức mấy anh đẹp trai.

Trên đường trở về tâm trạng của cô vô cùng tốt, bỗng nhiên có một trận khí lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, Thanh rùng mình một cái, nói với tài xế tên Trường: “Chú Trường, tắt điều hòa đi, tôi hơi lạnh.”

“Vâng thưa cô chủ.”

Chú Trường đi tắt điều hòa, lúc này mới phát hiện ra trong xe không có mở điều hòa mà.