Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả người Thanh run như cầy sấy đến nửa đêm mới ngủ được, hôm sau lại đột ngột tỉnh giấc.

Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, cô đứng dậy kéo rèm ra, ngoài sân là một cây cổ thụ cao to ngang bằng với biệt thự, cành lá xum xuê, trên cành có vài chú chim đang vui vẻ nhảy nhót, qua cửa sổ dường như có thể nghe được tiếng hót líu ríu.

Nhìn cảnh tượng này, Thanh thư thái duỗi lưng một cái, toàn bộ cảnh tượng kỳ quái trong phòng tối hôm qua đã bị cô quên sạch.

Trước đây nằm bên cạnh cô là Thiện, khi anh ta rời giường, cô cũng phải thức dậy chọn áo sơ mi và áo khoác cho anh, hệt như một nàng bảo mẫu chân chính. Nhưng đến cuối tuần, dù không đi làm anh ta vẫn dậy sớm, vậy nên cô cũng không có thời gian ngủ nướng.

Sau cái chết của Thiện, cô giả vờ đau đớn khôn nguôi, không ăn không ngủ, chỉ có hôm qua mới chợp mắt được một lát.

Rửa mặt xong, Thanh nắm lấy tay cầm chuẩn bị mở cửa ra ngoài, bóng ma Thiện đứng ở một bên nhìn cô như mọi khi.

Từ thần thái rạng rỡ đến đau buồn chỉ thay đổi trong vòng một giây.

Thiện nhìn mà than thở.

Xuống lầu, dì Liên đang ngồi trên bàn ăn, thấy Thanh đi xuống liền vội vàng đứng lên hỏi: “Cô chủ, cô muốn dùng gì vào bữa sáng?”

Thanh nặng nề cười nói: “Cho cháu hai lát bánh mì và một ly sữa bò là được rồi.”

“Vâng, cô chủ ngồi đi, tôi lập tức mang tới ngay.”

Cô ngồi ở bàn ăn chờ dì Liên mang bữa sáng tới, trong lòng đang suy nghĩ, Thiện vừa mới chết, khi nào cô ra khỏi nhà thì thích hợp?

Không thể quá nhanh tránh cho người ta nói ra nói vào.

Cũng không thể quá lâu, cô sắp ngán với việc giả vờ đau buồn đến không thể ăn uống mỗi ngày rồi.

Dì Liên biết gần đây tâm tình cô chủ sa sút, ăn không vô nên chỉ mang cho cô hai lát bánh mì mỏng và một ly sữa bò. Thanh mỉm cười nói cảm ơn, dùng tay xé bánh mì, bỏ vào miệng từng miếng một.

Dì Liên ngồi bên cạnh thấy cô ăn không ngon miệng nên vô cùng lo lắng, “Cô chủ, cô uống sữa bò trước đi, chỉ có hai lát bánh mì nên cô nhất định phải ăn hết, bữa sáng không ăn uống tử tế, bị đau dạ dày thì làm sao?”

Cô nghe theo dì Liên, nhấp một hớp sữa bò nóng.

“Đúng rồi dì Liên, hôm nay cháu muốn ra ngoài một lát.”

Dì Liên còn đang nghĩ phải làm sao để khiến cô ra ngoài cho bớt đau buồn, khi nghe cô nói vậy, bà liền vội vàng cười nói : “Được được, ra ngoài một lát cho thoải mái, cả ngày buồn bã trong nhà sẽ sinh bệnh mất!”

Thanh cười gượng gạo, không nói gì.

Hai mươi phút sau, cô mới chậm chạp ăn xong bữa sáng.

Dì Liên đang thu dọn chén đũa thì nghe thấy ngoài biệt thự có tiếng còi xe, bà ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, thấy người bước vào thì cười nói: “Bà Tuyết, bà tới rồi à?”

Một người phụ nữ mặc sườn xám in hoa văn sẫm màu chậm rãi từ trên xe bước xuống.

Bà Tuyết chăn sóc bản thân rất tốt, mái tóc xoăn dài gọn gàng ở sau ót, sườn xám làm nổi bật dáng người tinh tế, mới nhìn qua thật sự khiến người ta không thể đoán được tuổi thật. Vừa bước vào, bà vừa cười nói: “Cái Thanh đâu rồi?”

“Cô chủ ở trên lầu.”

Dì Liên mời bà vào phòng khách.

Ba Tuyết đứng trước di ảnh của Thiện thắp nén hương, thở dài: “Một người khỏe mạnh như vậy, sao có thể nói đi là đi chứ?”



“Bà Tuyết, bà tới là tốt rồi, bà hãy vào khuyên nhủ cô chủ đi, hai ngày nay cô ấy vì đau buồn bởi cái chết của cậu chủ nên không ăn không uống, rầu rĩ cả ngày, nếu cứ tiếp tục như thế thì cơ thể làm sao chịu nổi nữa.”

“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?” Thanh từ trên lầu đi xuống, trông thấy bà Tuyết, sắc mặt bỗng có chút mất tự nhiên.

Ba năm trước khi mới xuyên không đến đây, khung cảnh xung quanh là cô đang nằm trên giường của Vũ Viết Thiện, cũng không biết trời xui đất khiến thế nào mà hai người phát sinh quan hệ. Lúc ấy ânh ta đang đứng trên “đỉnh Kim Tự Tháp” trong khi nhà cô chỉ là một xí nghiệp nhỏ, kinh tế trì trệ ở bờ vực phá sản.

Khi Vũ Viết Thiện lên giường với ‘Thanh’, anh đang trong giai đoạn được bình chọn mười người trẻ tuổi xuất sắc nhất, việc này lại liên quan đến danh tiếng rất phức tạp, vì vậy sau khi cân nhắc cái lợi và hại, anh đã quyết định cưới Thanh.

Cưới cô về, Thiện cũng thành công với danh hiệu top mười người trẻ tuổi tài giỏi, sự nghiệp thuận lợi, danh tiếng lẫy lừng.

Về sau gia đình mẹ cô cũng mượn danh tiếng của anh để phát triển công ty.

Bên cạnh Thanh, Thiện đã ngầm đánh giá người mẹ vợ này.

Mặc dù là mẹ ruột của Thanh nhưng anh không có ấn tượng gì sâu sắc với bà Tuyết kia, cùng lắm cũng chỉ là ba năm trước, sau khi anh mơ mơ hồ hồ lên giường với Thanh, bà Tuyết đã ôm cô vừa khóc vừa làm loạn.

Sự trong sạch của một cô gái rất quan trọng, chí ít trong mắt bà Tuyết lúc đó là như vậy. Mặc dù là lần đầu tiên gặp Thanh nhưng dư vị đêm đó rất mờ nhạt, có điều anh không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn có chút sảng khoái, huống chi lúc ấy đang là thời kì mấu chốt, danh dự không thể bị hủy hoại, thế nên trai chưa vợ gái chưa chồng, anh liền thuận theo cưới luôn.

Mặc dù không có tình yêu, nhưng tình yêu đối với Thiện mà nói cũng không quan trọng.

Thanh nhu thuận hiểu chuyện, làm anh bớt lo, vậy là đủ rồi.

Bà Tuyết cười nhìn qua Thanh, “Mẹ tới thăm con một lát.”

Cô biết bà ấy tới chắc chắn là không có chuyện gì tốt, cô nói với dì Liên: “Dì Liên, không cần phiền dì ở phòng khách, cháu với mẹ vào phòng trò chuyện.”

“Đi thôi.”

Bên trong căn phòng, bà Tuyết ngồi trên ghế sa lon, lặng lẽ nhìn quanh căn phòng rộng lớn.

Thanh ngồi đối diện bà, ôn tồn hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ lại tới đây?”

Bà Tuyết nhìn đứa con gái đang ngồi đối diện mình, bà đứng dậy đến bên ngồi bên cạnh Thanh, thân mật cầm tay cô, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao mẹ có thể không đến được? Trong nhà này chỉ còn lại con và dì Liên?”

Thanh gật đầu.

“Như vậy đi, con về nhà ở với bố mẹ một thời gian.”

Về nhà?

Thanh lắc đầu, “Không cần đâu mẹ, ở đây rất tốt.”

Số lần cô và bà Tuyết gặp nhau trong ba năm nay, dùng cả hai tay hai chân cộng lại cũng có thể đếm rõ, so với nơi này thì gia đình kia hoàn toàn là một nơi xa lạ, trở về chỗ đó ở càng khiến cô mất tự nhiên hơn.

Bà Tuyết nghiêng mắt nhìn Thanh một chút, “Đứa nhỏ này, chỗ này cũng chỉ có con với dì Liên, bình thường cũng không nói chuyện với nhau quá hai câu. Về nhà mẹ còn có thể nói chuyện với con, vậy con còn ở đây làm gì?”

“Thiện vừa mới mất, con…”

“Con đó, đúng là không có đầu óc, ” bà Tuyết thở dài, nhưng cũng không đề cập tới việc này nữa, bà đưa mắt nhìn về phía cửa rồi thấp giọng hỏi: “Con rể chết rồi, tài sản để lại cho con chắc cũng không ít nhỉ?”

Vẻ mặt Thanh rất bình tĩnh, cô đã sớm biết bà sớm muộn gì cũng sẽ hỏi tới việc này, “Không rõ lắm.”

“Không rõ lắm là nhiều hay ít? Thanh, cậu ta không cha không mẹ, cũng không có anh chị em, số tài sản cậu ta để lại chắc chắn luật sư đã nói rõ với con, mẹ là mẹ con, con lại không thể nói với mẹ sao?”

“Không phải, mặc dù hiện tại đã tổ chức tang lễ nhưng vẫn chưa tìm được thi thể nên về mặt pháp lý mà nói, anh ấy chỉ được coi như mất tích chứ chưa chết. Luật sư nói, nếu sau ba tháng thi thể vẫn chưa được tìm thấy thì lúc đó mới có thể nộp đơn lên tòa án để xin tuyên bố anh ấy đã chết.”



Bà Tuyết lúc này mới nhận ra, “Hóa ra là vậy…”

Thanh liếc nhìn bà Tuyết, trong mắt lộ vẻ không hài lòng, “Mẹ, những lợi ích anh ấy mang lại cho gia đình chúng ta những năm qua đã quá đủ rồi.”

Bà Tuyết thở dài một tiếng, “Thanh à, từ khi nào mà cùi trỏ đã hướng ra bên ngoài rồi? Mẹ chỉ hỏi một chút về tài sản thì đã làm sao? Mẹ có thể cướp về làm của riêng ư?”

Bà dừng một chút, biết rằng hiện tại cô sẽ không để những lời này vào tai, đành nhỏ nhẹ lại, “Trong ba năm nay con đã ở nhà làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, nhưng những chuyện bên ngoài kia mẹ còn rõ hơn con rất nhiều. Có thể con rể trong mắt con rất chân thành, nhưng mẹ vẫn thường nghe nói mỗi lần dự tiệc, những cô gái đi cùng cậu ta được thay thế nhiều như thay áo, nếu như cậu ta thật sự thích con thì tại sao lại không đưa con cùng ra ngoài?”

“Anh ấy có tính toán của mình, vả lại, bây giờ nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

“Đúng, không có ý nghĩa, thế nhưng con à, năm nay con mới hai mươi tư tuổi, tương lai còn rất dài, con không nghĩ tới việc tái hôn sao?”

Thanh sửng sốt.

Tái hôn?

Không chỉ có cô sửng sốt, ngay cả con ma Thiện cũng sửng sốt.

Anh mới chết được bao lâu? Vậy mà đã vội vàng khuyên cô tái hôn?

Bà Tuyết thấy cô sững sờ, biết cô đang nghe nên tiếp tục nói: “Thằng Thiện đã đi rồi, con cũng không thể nhìn di ảnh của cậu ta mà sống hết cả đời. Có thể bây giờ những lời này rất khó nghe, có thể con thấy mẹ là người xấu nhưng con à, nhân lúc còn trẻ, hãy tìm một người thật sự yêu mình và chăm sóc con chân thành đi, có vậy mẹ mới yên lòng.”

Thanh thật sự không nghĩ tới chuyện tái hôn, dù sao thì cô cũng thừa kế tài sản hàng trăm triệu tỷ của Thiện, không lo ăn không lo mặc thì tìm đàn ông làm gì? Sống một mình mới có thể tự do tự tại.

“Không cần, bây giờ con rất ổn.”

“Con đừng có vịt chết mạnh miệng, người khác đều nói các con rất hòa thuận nhưng mẹ không tin. Lúc trước khi gả cho nó, con còn khóc lóc la lối không chịu gả, là ba mẹ có lỗi với con. Mẹ biết con thích Dương, hai con là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, mẹ cũng là người từng trải, không lẽ nhìn không ra? Bây giờ Dương nó mới du học về, rất có tiền đồ, cậu ấy nói, cậu ấy nguyện ý chờ con.”

“Dương?” Cô có ấn tượng với người này, đây đúng là thanh mai trúc mã cùng ‘Thanh’ lớn lên, tình cảm rất sâu sắc.

Về sau cô kết hôn với Thiện, người này đã đi du học ở nước ngoài.

“Đúng, là cậu ấy, hai ngày nữa là sinh nhật ba con, đến lúc đó Dương cũng sẽ tới, các con gặp nhau, trước tiên làm bạn bè tốt trò chuyện với nhau, nếu như con không thích cậu ấy cũng không sao, thời gian còn nhiều, con gái mẹ xinh đẹp như vậy, bây giờ giá trị bản thân lại tăng lên gấp bội, làm gì mà sợ không gả được?”

Vẻ ngoài xinh đẹp là không sai, giá trị bản thân tăng gấp bội cũng không sai, nhưng việc tái hôn này vẫn cần nhiều thời gian, dù sao cô và Thiện cũng đang yêu nhau, anh lại mất như vậy.

Bà Tuyết nói liên miên lải nhải một hồi, nói đi nói lại cũng đều là việc tái hôn của Thanh, giống như đã có chuẩn bị, không chỉ có mình Dương mà còn có những thanh niên tài giỏi tuấn tú, những đại gia ở thành phố S, tất cả đều giới thiệu hết cho cô.

Thanh nghe bà nói như gió thoảng bên tai, mãi mới tiễn được bà về. Cô mở album ảnh ra, nhìn kỹ từng bức ảnh thanh niên tuấn tú tài giỏi mà bà Tuyết đưa cho mình.

Đều là những người đàn ông dáng người thật hoàn hảo, đẹp trai còn có tiền đồ, gia thế bất phàm, nhưng trong tất cả những bức ảnh xuất sắc nhất vẫn là Dương, bất kể về ngoại hình hay năng lực đều thuộc dạng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khiến người ta gặp một lần sẽ khó mà quên được.

Ai cũng yêu cái đẹp, vậy nên cô cũng không kiềm được mà nhìn vào bức ảnh vài lần, còn cảm thán, “Đẹp trai quá…”

Chỉ là, những người đàn ông đẹp trai như vậy đều sẽ có kết cục của vai phụ dưới ngòi bút của tác giả mà thôi.

Tuy rằng không thịt nát xương tan, thê thảm như Thiện nhưng cũng cô độc cả đời, rất đáng thương.

Nghĩ tới điều này, sự tiếc nuối càng hiện rõ trong mắt cô.

Ánh mắt lưu luyến bức ảnh không rời của cô khiến hồn ma Hiện tức giận đến linh hồn run lên, mấy lần định bắt lấy cô nhưng đều bất lực, chỉ có thể nhìn cô nói lời đe dọa.

“Này, nếu cô dám tái hôn, tôi có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
« Chương TrướcChương Tiếp »