Lúc Thanh cầm theo hộp cơm vào toà nhà Vũ thị, không có ai để ý tới cô. Dù sao mấy năm nay cô toàn ở trong nhà, ít lộ diện trước mặt công chúng, nên bây giờ không ai nhận ra cô cũng không kỳ lạ.
Vốn muốn cho anh một bất ngờ, nên coi đã thân thiện tới hỏi thăm quầy lễ tân: “Xin chào, tôi đến tìm Vũ tổng. Cô có thể cho tôi biết bây giờ anh ấy đang ở đâu không?”
Nữ tiếp tân nhìn cô, vừa liếc xuống cái bụng hơi nhô của cô vừa thuận tay nhận điện thoại đang vang lên. Mà hai cô gái khác ở quầy tiếp tân cũng vùi đầu bận bịu việc của mình, không thèm quan tâm đến cô.
Nói chuyện điện thoại xong, lúc này nữ tiếp tân kia mới cúp điện thoại rồi nhìn về phía cô. Sau khi tỉ mỉ quan sát một lượt, cô gái mới nở một nụ cười tiêu chuẩn nói: “Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước với Vũ tổng chưa?”
“À chưa, nhưng mà tôi là…”
“Xin lỗi!” nữ tiếp tân mỉm cười cắt ngang lời cô: “Nếu không có hẹn trước thì chúng tôi không cách nào sắp xếp buổi gặp cho cô được.”
Thanh bất đắc dĩ, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh.
Còn chưa kịp bấm gọi, cô đã thấy hai cô gái kia chụm đầu vào với nhau, nhỏ giọng thì thầm.
“Đã đọc bài báo đó chưa? Bà nói xem có phải năm đó Vũ tổng…có thật vậy không?”
“Chắc là thật rồi, nghe nói là do Kiều khai ra, tui cảm thấy tin được đó. Dù sao cô ta đi theo bên cạnh Vũ tổng lâu như vậy, chuyện gì cũng từng qua tay cô ta, biết chuyện tư của Vũ tổng cũng bình thường thôi.”
“Tui cũng cảm thấy là thật, không có lửa làm sao có khói chứ. Chưa kể bài báo này có vật chứng bằng chứng xác đáng, miêu tả rõ ràng từng chi tiết. Hơn nữa loại chuyện này mà bịa đặt, là phải chịu hậu quả rất nặng đó.”
“Vậy chẳng phải năm đó cô gái kia bị Vũ tổng…”
“Nhưng mà không phải anh ấy và vợ rất yêu thương nhau sao? Với lại nhìn qua Vũ tổng cũng không phải loại người như vậy.”
“Xuỵt, nhỏ tiếng chút. Mà thôi đừng nói nữa, mau làm việc đi.”
Thanh trốn ở một bên giả bộ gọi điện thoại, nên từng câu từng chữ của hai cô gái kia nói cô nghe rất rõ ràng. Đúng rồi, mấy bữa nay vụ này hot vô cùng, nhân viên công ty của anh cũng không tránh khỏi được việc sẽ buôn dưa lê. Nghĩ nghĩ, cô trực tiếp bấm gọi cho anh.
“Alo chồng, anh đang ở đâu đó? Sao em tới công ty đưa cơm lại không thấy anh thế?”
Cô gái mới vừa tiếp cô quay qua nghi ngờ nhìn cô, Thanh tiếp tục nói: “Tiếp tân nói muốn gặp anh phải hẹn trước, vậy em có thể hẹn anh trưa nay cùng ăn cơm không?”
Thiện ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ bật cười: “Em đưa điện thoại cho tiếp tân, anh bảo cô ấy dẫn em lên phòng làm việc chờ anh.”
Cô nhìn thấy Minh đang bị người ta vây quanh đi vào toà nhà, cười nói: “Không cần, em nhìn thấy Minh rồi. Anh về sớm nha, không thì đồ ăn sẽ nguội mất đó.”
Cúp điện thoại, coi vội vàng vẫy tay: “Minh!”
Minh đang vừa đi vừa bàn giao công việc với trợ lý, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, chân cậu hơi dừng lại rồi lần theo âm thanh nhìn sang, thấy chị dâu đã lâu không gặp đang vẫy tay với mình.
Cậu không quan tâm đến những người xung quanh nữa, trực tiếp ném cả đám người sau lưng, bước nhanh về phía coi.
Mấy cô gái ở quầy lễ tân vội vàng đứng dậy: “Phó giám đốc.”
“Chị dâu, sao chị lại tới đây?”
Cô đưa hộp cơm cho cậu xem: “Tôi tới đưa cơm trưa cho Thiện, mà chờ nãy giờ anh ấy vẫn chưa về. Đã đến giờ cơm trưa rồi mà vẫn ở bên ngoài bận rộn… Cậu nói thật cho tôi biết, có phải dạo này anh ấy bận đến mức không chịu ăn cơm phải không?”
Minh vừa định nói chuyện thì cô lại than thở nói: “Tôi đã nói với anh ấy mấy lần rồi, anh ấy cũng bảo tranh thủ lúc tôi đang mang thai sẽ về nhà nghỉ ngơi hai ngày, thế mà mấy bữa nay lại chẳng thấy mặt mũi đâu. Nên hôm nay tôi phải đích thân đem canh dì Liên hầm đến để anh ấy tẩm bổ. Cậu cũng thật là, cũng không khuyên anh ấy ăn uống đầy đủ”
Các cô gái nhỏ ở quầy lễ tân âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng cẩn thận nhìn về phía Thanh, trong lòng ai nấy đều tự hỏi liệu cô có nghe được cuộc trò chuyện ban nãy của bọn họ không.
“Tôi…”
Càng nói càng sai, cô vội vàng ngắt lời cậu ta: “Cậu đưa tôi đến văn phòng của Thiện trước đi, tôi ở đó chờ anh ấy về.”
“Được, chị dâu đi bên này.”
Cô quay đầu nhìn mấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân cười dịu dàng nói: “Tốt hơn hết là đừng tin lời của một người trong tù nói, đúng không?”
Ánh mắt mấy cô gái nhỏ hiện lên sự hoảng hốt rồi lúng túng gật đầu: ” Đúng vậy… Không thể tin được.”
Xung quanh có vài nhân viên đã chú ý đến động tĩnh bên này, như thể đang dùng ánh mắt của mình để bàn luận xôn xao, thậm chí còn có người lén lút lấy điện thoại ra chụp, khi Minh nhìn thấy lập tức muốn quát lớn nhưng lại bị cô ngăn lại.
Cô khẽ nháy mắt với cậu và nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Càng ầm ĩ càng tốt, để tất cả mọi người đều biết.
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh, cô nhìn ngang ngó dọc một lúc mới để hộp cơm lên bàn trong phòng khách nhỏ rồi ngồi trên ghế sofa chờ anh trở về.
“Chị dâu, chị có muốn uống gì không? Để em làm cho chị.”
“Không cần đâu.” Cô nói: “Tôi biết dạo gần đây cậu rất bận rộn, không cần để ý đến tôi, đi làm việc của mình đi.”
Dù sao giữa cô với Minh cũng có một khúc mắc với nhau, tuy bây giờ không ai nhắc đến nhưng cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Bầu không khí dần trở nên khó xử.
“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì cần giúp chị dâu cứ trực tiếp tìm… Tìm trợ lý ở bên ngoài phòng làm việc, họ sẽ lo liệu.” Minh định theo thói quen mà nói có việc gì cứ tìm cậu ta, nhưng chợt nhớ đến lời cảnh cáo của anh cả nên chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống.
Nhìn cái bụng hơi nhô lên của cô và hộp cơm để trên bàn, cậu lặng lẽ rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khi cửa đóng lại cô mới đứng dậy quan sát văn phòng của anh thêm một lần nữa.
Văn phòng rộng rãi thoáng mát, cách bày trí đơn giản không trang trí quá nhiều, trên bàn có vài sấp văn kiện và một chiếc máy tính, cũng không có nhiều đồ dùng cá nhân của anh ở đây.
Cô ngồi lên chiếc ghế làm việc rộng lớn thoải mái dễ chịu, cô ngả người ra phía sau rồi từ từ xoay một vòng.
Trên mặt bàn trống rỗng ấy hình như thiếu thiếu một thứ gì đó.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn cảm thấy trên bàn làm việc của anh thiếu ảnh của mình.
Sau này có cơ hội cô sẽ kêu anh đặt nó ở nơi này.
Đợi gần hai mươi phút, Thanh nhìn thời gian trên đồng hồ.
Sao giờ này anh vẫn chưa trở về?
Đối diện với ánh nắng mặt trời vàng chói len lỏi qua ô cửa kính chiếu vào khắp gian phòng, cô chán nản ngáp ngắn ngáp dài.
Trong thời gian mang thai, cô rất dễ buồn ngủ và mệt mỏi, chưa kể từ nhà mẹ đến tập đoàn Vũ Thị mất hơn một tiếng đồng hồ, lúc ngồi trên xe đã sớm buồn ngủ giờ lại dính lấy cái ghế này, mí mắt của cô sắp chịu không nổi rồi.
Khi Thiện quay lại, anh đã thấy cô ngồi trên bàn làm việc của anh thϊếp đi.
Bước chân trì trệ, anh phất tay ra hiệu cho người phía sau rời đi, còn bản thân chậm rãi đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh bàn, nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ say của cô, anh cúi đầu rón rén ôm cô lên.
Mặc dù cô đang buồn ngủ nhưng dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của cô không tốt cho lắm, nên chỉ cần là một động tĩnh nhỏ cũng sẽ bị đánh thức. Lúc anh đặt cô lên ghế sofa làm cô giật mình tỉnh giấc, ánh mắt vô hồn dán chặt vào mặt anh, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở ra.
“Anh về rồi à?”
Tay anh cứng đờ, Thanh từ trên ghế sofa ngồi dậy.
“Ừm.”
“Thế anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Hộp cơm em mang cho anh để trên bàn đấy.” Cô ngáp một cái: “Chắc nó cũng nguội rồi, anh mang ra hâm nóng lại rồi ăn.”
Anh cầm hộp cơm lên, lúc mở ra thấy nó vẫn còn ấm.
Anh mang nó qua rồi ngồi xuống ghế sofa.
“Đều là các món anh thích.” Cô chống cằm nhìn anh, cố ý làm ra vẻ không có việc gì hỏi: “Những gì viết trong bài báo kia là thật sao?”
Động tác cầm đũa của anh ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô.
Coi cúi đầu, than thở nói: “Em đọc bài báo đó rồi, viết rất phù hợp với hoàn cảnh khi ấy. Thực ra bây giờ em nghĩ lại lúc ấy liệu có khả năng là như thế không, anh nói xem em nên tin ai đây?”
Nhìn nụ cười gian xảo kia của cô, Thiện liền biết cô cố ý nên anh tiếp tục ăn cơm: “Em tin vào lời nói của người trong tù hay tin anh?”
“Thế nhưng Kiều nói rất có lý và có cơ sở, chuyện xảy ra hôm đó rất kì lạ, chồng à anh không có gì muốn giải thích với em sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Vô nghĩa.”
Coi nằm trên ghế sofa nhìn anh ăn cơm rồi lại nhìn quanh căn phòng: “Lần đầu tiên em đến văn phòng của anh, lớn thật đó.”
Anh ăn xong thu dọn hộp cơm, không dám lên tiếng.
Gọi điện kêu trợ lý mang hộp cơm đi, lúc này cả công ty đều đã biết cô đến đưa cơm cho anh. Trợ lý kia không dám ở lại lâu, cũng không nhìn nhiều, chỉ dám liếc xem cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Ngược lại là cô thở dài: ”Trợ lý ở công ty anh đều xinh đẹp như vậy sao?”
Anh đang uống nước xém chút nữa đã bị sặc.
“Chắc không chỉ có một trợ lý thôi đúng không, dù sao công ty lớn như vậy, thế thì phải có hẳn một nhóm trợ lý xinh đẹp trẻ tuổi mỗi ngày đều có thể gặp để ngắm, thật bắt mắt.”
Sau khi Thiện trải qua ba tháng ly kỳ kia, biết rõ cô không phải là một cô gái dịu dàng như vẻ bề ngoài, mà từ đó anh cũng hiểu được nhiều thứ, ví dụ như cô chắc chắn không phải là loại người đơn thuần không có tâm cơ. Trong đầu cô suy nghĩ cái gì, muốn cái gì, có lẽ sẽ không nói thẳng ra, nhưng nhất định sẽ dùng cách riêng của mình nói cho bạn biết, làm cho bạn hiểu ra, để bạn biết rõ.
Cho nên những lời này vừa có chút bất mãn vừa có ý muốn tìm anh tính sổ.
Anh cầm cốc nước thản nhiên nói: “Đều là Minh sắp xếp.”
“Minh?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
“Anh không có thời gian để làm những chuyện nhỏ nhặt như tuyển trợ lý.” Thiện uống một ngụm nước lớn rồi đặt cốc xuống, sau đó đi đến thân mật ôm lấy cô từ phía sau, hai tay đặt lên bụng nhỏ của cô: “Khi nào về nhà?”
“Từ từ đã.”
“Từ từ cái gì?”