Chương 4

Ở thành phố S, Thiện được xem như một nhân vật mà “mọi nhà đều biết đến”.

Nói nổi tiếng cũng có lý do cả, trong giới thượng lưu không ai là không biết cái tên Thiện.

Thiện xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong vòng mười năm mà anh đã mang công ty lên một địa vị vững chắc, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh thực lực của anh không thể coi thường.

Đi cùng với điều đó là những lời đồn đại không tốt về anh, ở bên ngoài tuy vô cùng khó chịu giận dữ với anh nhưng lại không dám lên tiếng, chủ yếu nói anh lòng dạ hẹp hòi luôn chống đối đấu đá với những kẻ chống đối mình. Lúc anh lập nghiệp gặp biết bao nhiêu khó khăn trắc trở, bôn ba tứ phương loại người gì cũng đã gặp qua, nham hiểm, đâm dao sau lưng, ngay cả vụиɠ ŧяộʍ ngáng chân cũng có, nhưng Thiện vẫn luôn im lặng.

Cho đến hôm nay địa vị của anh dần dần ổn định, anh bắt đầu xử lý từng người năm đó, ai cũng đừng mong chạy thoát được.

Không chết thảm hay bị thương nghiêm trọng thì cũng táng gia bại sản.

Nhưng mà bọn họ đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao Vũ Viết Thiện lại đối phó với mình, hoàn toàn quên sạch năm đó mình đã từng làm chuyện gì với anh.

Cho nên hiện tại Thiện đóng vai vô cùng ác độc, không ai dám gây xung đột với anh.

Lúc Thanh vừa mới xuyên qua liền xem xét nên chạy trốn hay là nên làm con chim hoàng yến trong l*иg, sau đó không chút do dự, vui sướиɠ mà chọn vế sau.

Sự thật chứng minh lựa chọn của cô không có sai. Ba năm kia làm nũng, tỏ ra dễ thương, ngu ngốc một chút, cuộc sống cũng khá thoải mái dễ chịu, chỉ cần làm theo ý của anh ta là có thể bình yên vô sự, nếu Thiện chết còn có thể thừa kế di sản, trên thế giới này còn chuyện nào tốt đẹp hơn thế à?

Có cả mấy trăm triệu tỷ di sản, cuộc sống về sau sẽ chẳng cần lo nghĩ nữa, muốn thoải mái thì có thoải mái, muốn hài lòng thì có hài lòng, đi dạo phố mua sắm, đi du lịch khắp năm châu bốn bể chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy cuộc sống tuyệt vời rồi (≧▽≦)

Thanh muốn đi thực hiện liền.

Lúc trước muốn đi du lịch khắp nơi, giờ sắp thành hiện thực rồi.

Nhưng mà Vũ Viết Thiện vừa mới mất cô lại xách hành lý đi chơi khắp nơi, có phải là không tốt lắm không?

…Hình như là không tốt thật, giống như vạch trần ba năm kia cô ân ái với anh ta là giả tạo vậy.

Thanh nghiêm túc suy nghĩ, đảo mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng lại bên chiếc điện thoại.

Từ lúc Thiện chết đến giờ messenger của cô chưa bao giờ yên tĩnh cả, những thông báo của mess liên tục xuất hiện trên màn hình, trong đó đều là những lời an ủi.

Nghiêm túc suy nghĩ thêm lần nữa thì thấy anh ta mất tích trong vụ nổ đó cũng đã được một tháng, lễ tang cũng chỉ mới tổ chức hôm qua thôi.

Chồng mới chết hai ngày, cô phải tỏ vẻ đau buồn tiếp mới được.

Mở vòng bạn bè trên Facebook ra, Thanh đăng “Anh nói rằng chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, vậy mà giờ đây anh lại không ở bên em.”

Đăng xong, Thanh cảm thấy mình thật sự quá thông minh!

Chỉ vừa mới đăng lên mà vòng bạn bè của cô đã bị những lời an ủi “Đừng buồn nữa” bao phủ.

Chỉ một câu ngắn ngủi thôi nhưng lại đau đớn không kể xiết. Sau này cô muốn ra nước ngoài du lịch thì cũng có lý do rồi.

Người chồng đã mất của em ơi, em sẽ thay anh nhìn ngắm non nước trên thế gian này. Em sẽ vì anh thực hiện những nguyện vọng mà cả đời này anh không thể thực hiện được, làm một người vợ không chồng lẻ loi, đạp lên những gian nan khó khăn mà đi trên con đường cô đơn!

Thanh nhanh chóng khiến cho bản thân cảm động.

Tâm động không bằng hành động, cô vội vàng đứng dậy bật máy tính lên, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch.

Thiện đứng kế bên chăm chú nhìn cô đăng tus, bình tĩnh nhìn ý cười hiện lên trên mặt cô.

Không có khả năng sinh đẻ là anh.

Muốn đi du lịch cũng là anh.

Ỷ anh là một người chết không thể phản bác gì nên có cái gì cũng quăng lên người anh hết?

Lúc trước sao anh không phát hiện người phụ nữ này thật thiếu thiếu giáo dục như vậy.

Lần này, Thiện không khỏi nghĩ lại tại sao hồi trước anh không nhìn thấu được người phụ nữ này chứ.

Còn Thanh thì đang vui vẻ mà trả lời lại những lời an ủi của mọi người trên Facebook, lúc đó bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Giật mình, cô liền vội vàng đóng máy tính lại.

“Cô Thanh, là tôi, dì Liên.”

Trong vòng bạn bè của Thanh cũng có dì Liên, chắc là cô đăng cái gì trên Facebook dì cũng đọc hết rồi...

“Vào đi.”



Dì Liên vào phòng, trong tay bưng theo một chén nước đen thui. Dì vừa mới bước vào cửa thôi mà cả phòng đã tản ra mùi vị đắng nghét, nhìn một cái là đã khiến cho người khác ăn uống không ngon.

Thanh thấy dì Liên mang thuốc vào phòng, khuôn mặt liền trở nên đau khổ, hết lần này đến lần khác phải giả vờ rằng tinh thần không tốt.

Dì Liên mang thuốc đặt lên bàn: “Cô Thanh, tôi thấy kỳ kinh nguyệt của cô lúc nào cũng đến đúng lúc, hôm nay cũng gần sắp đến ngày đó rồi, cô hãy mau uống thuốc đi.”

Thanh lập tức phản ứng, hôm nay đúng là kỳ kinh nguyệt của cô.

Khóe miệng cô cứng ngắc, cưỡng ép bản thân cầm chén thuốc lên.

Uống thuốc ba năm, cô còn không biết đây là thuốc gì sao?

Vì để hoàn thành nhân vật người vợ dịu dàng trước mắt chồng nên cô luôn nghĩ đủ mọi cách để diễn cái vai yếu đuối. Sấm đánh cũng sợ, trời mưa cũng sợ, côn trùng bay cũng sợ, ngay cả kỳ kinh nguyệt cũng phải giống những người con gái yếu đuối khác đau đớn đến mức không thể rời khỏi giường, chồng phải xoa xoa ôm ôm mới đỡ đau.

Nhớ đến hồi đó ở trước mặt vị chồng kia giả bộ xoa xoa, bỗng dưng cô rùng mình một cái.

Vậy mà cái thằng cha Thiện kia lại dặn dò dì Liên mỗi lần cô đến kỳ kinh nguyệt thì sắc thuốc cho cô uống.

Thuốc bắc vừa đắng lại vừa chát, trước mặt anh ta cô không nhịn được mà gồng mình.

Do ghét mấy loại thuốc đắng, khó nuốt nên kiểu gì cũng phải để anh ta đút, còn bắt anh đút đường cho cô ăn thì cô mới chịu.

Nhớ lại lúc đó, cô nổi hết cả da gà.

Ai bảo anh ta chỉ thích kiểu con gái giống vậy.

Một con chim hoàng yến khôn khéo sẽ nũng nịu, ngày nào cũng chờ anh trở về nhà, dù sao so với những người đàn bà ở ngoài kia thì cô khiến cho anh ta cảm thấy thoải mái hơn.

Đối với Vũ Viết Thiện, công ty của anh, sự nghiệp của anh mới quan trọng, mới là cuộc sống còn những người phụ nữ đơn thuần chỉ là đồ chơi của anh ta thôi.

Thoải mái thì dỗ dành, không kiên nhẫn thì ném sang một bên.

Cô luôn nắm bắt chuyện này rất tốt.

Dì Liên cũng là biết cô chủ lúc trước uống thuốc đều là cậu chủ dụ dỗ đút cho, bây giờ tiên sinh không còn ở đây, cô khó tránh khỏi cảm thấy không quen.

Nhìn thấy gương mặt Thanh sững sờ, dì Liên thở dài: "Mặc dù cậu Thiện không còn nữa, nhưng thân thể vẫn là của mình, cô cố gắng uống một chút.”

Thanh cúi đầu cười khổ một tiếng, “Con biết, thuốc này dì cứ để ở đây đi, nóng quá, chờ một lát nữa nguội bớt rồi con sẽ uống.”

Dì Liên vội vàng gật đầu, sau đó lại nhớ ra cái gì đó, lo lắng liếc nhìn cô: “Tôi thấy bài đăng kia, cô… không sao đó chứ?”

Thanh miễn cưỡng gượng cười nói: “Con không có sao, chỉ có điều…” Nói một nửa, cô dừng lại, không nói tiếp.

Dì Liên thở dài.

Vợ chồng ba năm, ân ân ái ái, rõ ràng bà thấy được khi cậu chủ qua đời, cô chủ làm sao có thể không đau xót, chỉ là không biết cô lúc nào mới có thể trở lại như bình thường.

Phiền muộn trong lòng không phải vấn đề, nhưng lỡ như phiền muộn khiến cho cơ thể sinh bệnh thì không tốt chút nào.

Thiện ở một bên nhìn vẻ mặt lo lắng của dì Liên, cười nhạt, anh rất muốn nói với dì Liên rằng dì chẳng cần lo lắng cho cô ta làm gì, cô ta vô cùng khỏe mạnh!!!!

“Cô chủ, hay là hai ngày nữa cô ra ngoài giải sầu đi?”

Thanh mất hết hứng thú, một xíu cũng không còn, lười biếng nói: “Sau này hãy nói đi.”

Dì Liên biết mình khuyên vô ích, trong lòng liền thở dài, lo lắng dặn dò cô mấy câu là nhớ uống thuốc, lúc này mới rời đi.

Sau khi dì Liên đi, vị đắng của chén thuốc trong tay truyền đến cánh mũi, cô cau mày.

Thân thể cô rất khỏe, người khác đến ngày đều bị hành đến chết đi sống lại, còn cô thì chẳng đau đớn gì.

Suy nghĩ một chút đến bản thân cô lúc trước, cô không nhịn được xúc động, vì muốn yên bình diễn vai yểu điệu uêus đuối, cô hy sinh thật sự là quá nhiều luôn rồi.

Nịnh hót nằm trong tầm tay của chồng mà sống, đến chén thuốc đắng như vậy cũng chỉ có thể từng ngụm từng ngụm mà uống.

Bây giờ Thiện anh ta chết rồi, đừng hòng mà bắt cô uống đống thuốc này rồi tự mình chuốc lấy đau khổ !

Ngay cái lúc mà Thanh bưng chén thuốc tới nhà vệ sinh, trong nháy mắt Vũ Viết Thiện liền hiểu cô muốn làm gì.

Nhớ tới ngày trước cô ta vùi đầu vào ngực anh, sắc mặt tái nhợt đòi anh xoa bụng cho, vẻ mặt khó chịu, đúng là co nhỏ lừa gạt.

Hơn nữa, một lần lừa gạt là lừa đến ba năm.

Ba năm.



Thì ra ba năm qua anh là cái máy massage của cô?

Anh cười lạnh, xuyên tường qua nhìn thấy dì Liên đang ở ngoài cửa than thở liền chậm rãi mở cửa phòng ra.

Kẽo kẹt —

Dì Liên nghe thấy âm thanh mở cửa liền nghi ngờ quay đầu lại, đẩy cửa ra nhìn một cái. Ai ngờ vừa nhìn liền thấy Thanh bưng chén không từ trong nhà vệ sinh bước ra, âm thanh xả nước của bồn cầu vang lên trong căn biệt thự yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

Cô bị phát hiện.

“Ôi cô chủ, cô làm gì vậy? Cậu chủ mất khiến thuốc cô cũng không chịu uống sao?” Dì Liên nhìn bộ dáng của cô, sao mà bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ, mặt đầy đau buồn mà đi đến, cướp đi cái chén không từ tay cô: “Cậu chủ đi rồi nhưng chúng ta vẫn phải sống thật tốt, có đúng hay không? Cô làm như vậy cũng chỉ khiến cậu chủ xót xa thêm thôi.”

Đối mặt với lời trách cứ của dì Liên, cô á khẩu không trả lời được.

Dì Liên mới vừa đi sao đã trở lại rồi, dì bấm quẻ đó hả?

“Con…”

“Cô chủ, tôi cũng không dám trách cô. Thân là một người giúp việc, tôi làm gì có tư cách mà trách cô, nhưng mà tôi vẫn phải nói hai câu. Thân thể này là cậu chủ từng chút từng chút nuôi dưỡng, bây giờ cậu mất rồi, cô liền chà đạp lên thân thể của mình sao? Nếu cậu chủ mà biết, cậu ấy sẽ rất buồn.”

“Dì Liên, dì đừng giận, con…”

Dì Liên không nghe cô, nói: “May là trong phòng bếp còn một chút, tôi sẽ mang lên cho cô liền”

“Dì Liên, con không có sao…” Thanh muốn nói thân thể cô rất tốt, không có chuyện gì hết, nhưng mà dì Liên đi ra ngoài rồi, không có nghe được lời nói của cô. Một lát sau dì bưng lên một chén thuốc còn thấy được cả cặn dưới đáy, đặt ở trước mặt cô.

“Cô chủ, nhân lúc còn nóng, cô hãy uống đi.” Dì Liên đứng ở trước mặt không đi, nhìn vậy là biết dì muốn nhìn chằm chằm cô uống xong mới đi.

Thanh nhìn chén thuốc đen thui trước mặt, đoán chừng chén này không chỉ lớn gấp đôi chén mà cô mang đi đổ mà còn thấy cặn trôi dạt phía dưới, vậy thôi đã đủ thấy vị đắng tràn đến lưỡi, dạ dày ngay lập tức liền cuồn cuộn.

“Dì Liên, kì kinh nguyệt đã tốt hơn trước rồi, không sao đâu ạ”

Dì Liên thờ ơ, cho rằng cô đang kiếm cớ.

Hai tháng trước, lúc mà cậu chủ chưa bị gì thì cô chủ bị kì kinh nguyệt hành đau đớn xỉu lên xỉu xuống, vậy mà giờ nói là không sao?

Dì Liên trầm mặt: “Cô chủ, bác sĩ nói rồi, cho dù có tốt hơn thì cũng phải uống thêm mấy lần thuốc nữa để bồi bổ.”

“Nhưng mà…” Thanh vùng vẫy.

“Uống nhanh đi, lạnh sẽ không tốt đâu.”

Sắc mặt dì Liên công chính nghiêm minh khiến cho Thanh không thể làm gì hơn, đành phải anh dũng bưng chén thuốc lên, lấy hết dũng khí, bực bội uống một hớp.

Thanh đau khổ uống xong hớp thuốc cuối cùng, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc ở lễ tang, cô che miệng, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Dì Liên hài lòng nói: “Cô chủ, tối nay cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không quấy rầy cô nữa.”

Nói xong, bưng chén rời phòng.

Thanh vội vàng đứng dậy, khóa trái cửa phòng, lấy đường trong ngăn kéo ra ăn một chút để áp chế vị đắng của thuốc.

Rào rào —

Một cánh cửa sổ sát đất không đóng lại khiến cho gió lùa vào, thổi qua rèm cửa khiến cho nó nâng lên thật cao, chẳng chịu rơi xuống. Rèm cửa trống rỗng giống như đang ẩn giấu một người đang tự đắc.

Cô không ngừng tưởng tượng, nhớ tới ngày hôm qua, Thanh liền vô cùng sợ hãi.

Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc đang nghiến răng nghiến lợi vang ở bên tai cô. Vừa giống kề bên lại vừa như xa tít, vô cùng kì ảo. Vậy mà cô nghe được rất rõ.

— “Cô cũng biết sợ sao?”

Thanh run rẩy, tim đập bịch bịch bịch, hai chân như nhũn ra vậy, cẩn thận ngắm nhìn bốn phía. Nhưng trong căn phòng trống không này ngoại trừ cô thì còn có ai nữa đâu?

Thiện trở về?

Không thể nào !

Thanh ngay lập tức phủ định suy nghĩ này.

Không sao cả không sao cả, đừng có vì một chút chuyện nhỏ mà kinh sợ, tự dọa bản thân. Chắc là cô quá nhớ Thiện nên tự ảo tưởng ra âm thanh của anh thôi.

Thanh vỗ ngực một cái, tự an ủi bản thân.