Anh thân hình rộng lớn, chắn ngang trước người cô, che hết tất cả ánh sáng trước mặt.
Tim đập càng nhanh, biểu cảm của cô kèm theo ánh mắt không thể tin được có chút khϊếp sợ nhìn anh, tay đặt ở phía sau không biết làm gì nên nắm chặt tay nắm cửa, chợt nghĩ rằng mình đã gặp ảo giác.
…… Đây là những lời anh ta nói sao?
“Anh…”
“Anh cái gì? Không phải em nói anh nhiều tiền, đẹp trai, sự nghiệp thành công, một người đàn ông tuyệt vời như vậy, em còn có thể tìm thấy người thứ hai sao?”
…Nói về vấn đề này, Dương cũng không tệ, diện mạo đẹp trai, vừa mới đi du học về, tính cách ôn hòa, sản nghiệp tuy không bằng anh, nhưng cũng tính là có một không hai, sao lại không tìm được người thứ hai chứ?
Đương nhiên, những lời này cô chỉ dám nói trong lòng.
“Nếu anh hứa với em rằng, sau này anh sẽ tôn trọng em, tin tưởng em, anh sẵn sàng học cách để trở thành một người chồng tiêu chuẩn, có trách nhiệm thì em có từ bỏ ý định ly hôn không?”
Trong lòng cô đột nhiên thấy rất loạn.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc ly hôn với anh trong tối nay, cũng cho rằng khi anh nghe mình nói về chuyện ly hôn, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ đêm nay anh ta bị cái gì, còn đối xử với cô một cách nhẹ nhàng, chân thành như vậy.
“Anh biết em đối với anh rất thất vọng, nhưng anh có thể cam đoan với em, sau này anh sẽ không dễ dàng làm cho em thất vọng, anh cũng hy vọng em có thể thẳng thắn đối với anh.”
Đôi mắt kia của anh dường như thể có thể nhìn thấu cô nghĩ gì, trong gấp gáp muốn biết đáp án.
Tganh suy nghĩ tới lui, cuối cùng nói ra một câu: “Em suy nghĩ một chút…”
“Được.” Anh nói.
Bóng đêm càng dày đặc.
Toàn bộ biệt thự bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề, cửa thư phòng lặng lẽ mở ra một khe hở.
Một chùm ánh sáng dọc theo khe kia chiếu vào thư phòng, thấy rõ đường nét của người sau bàn làm việc.
Cô từ chùm ánh sáng này lộ ra nửa khuôn mặt, cô ấp úng nói: “Chuyện ly hôn… bỏ qua trước đi.”
Thật lâu sau, anh đứng sau bàn làm việc mới thấp giọng ‘Ừ’ một tiếng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại, gương mặt tỏ vẻ bối rối thấp thỏm bất an sau đó thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, Thiện ở trong thư phòng cũng thoải mái dựa vào phía sau, buông tay vịn ghế ngồi đang nắm chặt ra, tất cả đều là mồ hôi.
Thanh biết, chuyện cô mang thai không giấu được bao lâu.
Ngày hôm qua, giám đốc bệnh viện mà cô đi kiểm tra có chút quan hệ nhỏ với gia đình cô, chuyện mang thai, viện trưởng kia nhất định sẽ nói cho ba mẹ cô biết.
Quả nhiên, chiều nay cả hai người đều tới.
Từ sau khi anh trở về, đây là lần đầu tiên họ tới nhà, bởi vì trên thương trường, nà Tuyết vẫn không thích anh, mỗi lần gặp anh, trong lòng luôn nghĩ đến lý do mà cô phải gả cho anh, nhưng lại ngại thế lực của Vũ thị trên thương trường, bà cũng luôn tránh mặt, có thể trốn thì trốn, tránh thì tránh, đỡ phải lo lắng.
Nhưng lần này thì khác, tin truyền đến tai bà, cô mang thai rồi.
Bà lập tức cùng chồng đến Vũ gia.
Chỉ liếc mắt một cái, bà liền nhìn ra bụng cô không giống ba tháng, bà lặng lẽ hỏi cô: “Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.”
“Con cũng đừng lừa mẹ, bụng con, hai tháng mẹ còn chê lớn đấy.” Bà nhìn Thiện và ông Quốc đang uống trà tán gẫu trong phòng trà, thấp giọng hỏi: “Con nói thật với mẹ, đứa nhỏ này, có phải là của con rể hay không?”
“Là của anh ấy.”
“Con phải nói thật với mẹ, giám đốc bệnh viện kia và ba con quen biết với nhau, đến lúc đó có thể cho con…”
“Mẹ!” Cô nắm lòng bàn tay lại, thấp giọng nói: “Thật sự là của anh ây, ba tháng rồi, mẹ đừng lo lắng, thoạt nhìn tuy rằng bụng không giống ba tháng tuổi, nhưng kết quả kiểm tra ra là ba tháng.”
Bà bình tĩnh nhìn cô một cái, cuối cùng nặng nề thở dài: “Được rồi, nếu đứa nhỏ là con cậu ta, vậy mẹ cũng không nói gì, nhưng mà Thanh à, nếu con và cậu ta đã có con, vậy bên cậu Dương, mẹ cũng không ép con nữa, con phải biết chừng mực, nói rõ ràng với anh ta, biết không? Sau này cùng thằng Thiện sống hạnh phúc.”
Cô im lặng thở dài, cô đối với Dương vốn không có bất kỳ ý nghĩ gì.
"Con còn đang định sẽ ly hôn"
"Ly hôn sao? Sao lại ly hôn?" Bà Tuyết suy nghĩ một hồi lại nói, "Quyết định ở con, nhà chúng ta cũng không phải không nuôi nổi một đứa trẻ."
Hai ông bà vừa rời đi, anh liền hỏi: “Vừa rồi cùng mẹ nói cái gì vậy? Có vui không?”
“Không có gì, chỉ nói về chuyện gia đình.”
Cô nhớ tới những lời mẹ cô nói, trong lòng tính toán vài chuyện, nói với anh: “Em có thể nuôi một con mèo không?”
“Mèo?” Lông mày anh cong lên, thể hiện sự không bằng lòng, dù sao coi cũng đang mang thai.
“Không được sao?”
Trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi của cô, anh bất đắc dĩ gật đầu.
Không bao lâu sau cô liền nhận được một con mèo, là anh đã nhờ Minh đem về.
Con mèo nhỏ chỉ mới ba tháng tuổi, bộ lông trắng như tuyết, con mắt màu lam trong suốt cực kỳ đẹp mắt, thi thoảng kêu ‘meo’ hai ba tiếng rồi lại ngưng, rất ngoan ngoãn, cô ôm nó vào trong lòng, nó không nhúc nhích, cho sờ cho ôm thoải mái.
“Chị dâu, bình thường con mèo này chị chơi vui thì được, đừng ôm thường xuyên, đối với đứa bé không tốt đâu.”
Cô ngẩng đầu mỉm cười: “Được, chị biết rồi, cám ơn em đã gửi cho chị nhé.”
“Vậy đặt tên nó là gì?”
Cô vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, cười một cách kì lạ: “Chờ anh cả của cậu về rồi nói sau.”
Buổi tối Thiện trở về, thấy cô cùng dì Liên vây quanh con mèo, liền nói hai câu: “Dì Liên, Thanh đang mang thai, trong nhà lại nuôi mèo, sau này việc vệ sinh làm phiền dì nhé.”
Ngay cả dì Liên đối với bé mèo cũng rất yêu quý, lúc này cười nói: “Đương nhiên, cậu chủ yên tâm.”
Anh đi vào, sờ con mèo hai cái, cảm thấy trên người con mèo này có cái gì đó không sạch sẽ, cau mày lại.
Cô ôm mèo không buông, giữ lấy hai bàn chân màu hồng của nó cười nói với anh: “Thiện, đặt tên cho nó đi?”
“Em đặt đi.”
“Em đặt sao?” Là anh kêu em đặt đó nhé. Cô suy nghĩ một chút, cười: “Hay là kêu Mi Nhon đi.”
Chỉ là đặt tên cho một con mèo, anh cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, liền gật đầu.
Đứa nhỏ trong bụng coi mới có ba tháng, bụng không quá lớn, hoạt động cũng khá thuận tiện, chỉ là phải ở nhà dưỡng thai, công ty anh vẫn phải hoạt động, ở trong nhà cũng chỉ có thể nói chuyện với dì Liên, không khí có chút tĩnh mịch, có thêm Mi Nhon, cũng bớt đi phần khô khan này.
“Mi Nhon, bên này.” Thanh cầm gậy chọc mèo, trêu chọc nó ở bãi cỏ trước cửa biệt thự.
Mi Nhon không giống với những con mèo thông thường, bình thường nhìn thì chỉ thấy nó là một cô mèo tĩnh lặng, thích nằm một chỗ, nhưng chỉ cần có người tới, là lập tức nghênh đón, nhẹ nhàng kêu hai tiếng, giống như là nuôi nhầm vậy, phải là một con chó con mới đúng.
“Cô chủ, chơi được một lúc rồi, tôi dẫn Mi Nhon đi tắm nhé, cô cũng nên đi nghỉ thôi”
Vấn đề vệ sinh của Mi Nhon luôn được dì Liên đặc biệt chú ý, chỉ hận không thể một ngày tắm cho nó ba lần, cho dù Thanh vẫn luôn nhấn mạnh rằng trên người Mi Nhon không có nhiều vi khuẩn, không cần thiết lắm.
Cô liếc nhìn bầu trời, đưa Mi Nhon cho dì Liên, nó dịu dàng tùy ý cho dì Liên ôm.
Cô không khỏi khen ngợi, con mèo này rất ngoan.
“Dì Liên, tối nay phiền dì giúp con thu dọn hành lý, ngày mai con về nhà một chuyến. Đúng rồi, mẹ con dị ứng với lông động vật, hơn nữa con thấy anh Thiện cũng rất thích Mi Nhon, con sẽ không dẫn theo nó đâu, dì chăm sóc nó thật kĩ nhé.”
Tại sao lại về nhà, dì Liên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, cô chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt.”
Trước khi đi ngủ, cô muốn nói chuyện ngày mai mình về nhà mẹ cho anh biết, chỉ nói là nhớ nhà nên về ở hai ngày.
Thiện cũng không nói nhiều, chỉ nói ngày nào trở về thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón.
Hôm sau cô về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, Thiện bận rộn việc công ty, thì ra anh khá kiêng dè khi có cô ở nhà, do không thể ở công ty tăng ca, phần lớn là mang công việc về nhà làm, phải về nhà từ sớm, hiện giờ cô không có ở đây, anh càng đi sớm về muộn.
Chuyện của công ty chất đống, hạng mục quan trọng còn chưa lấy được, trong khoảng thời gian này anh tính toán từng giây từng phút, kêu dì Liên không phải đợi anh trở về, rời công ty sau vài giờ tăng ca, khoác sao đội trăng mà về, trong phòng chỉ sáng một hai ngọn đèn nhỏ, anh trực tiếp đi lên lầu.
Cả ngày làm việc khiến anh mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, bây giờ chỉ muốn tắm rửa ngủ vài tiếng đồng hồ, nghỉ ngơi đầy đủ, để có năng lượng đối phó với công việc chồng chất như núi vào ngày mai.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, gian phòng yên tĩnh truyền đến một hai tiếng mèo kêu yếu ớt cùng với tiếng gãi gãi móng vuốt, anh cúi đầu nhìn xuống, Mi Nhon từ trên bàn phòng ngủ nhảy xuống, bước đi tao nhã đến gần anh, dừng ở kế bên chân anh.
Trong khoảng thời gian này nó được cô và dì Liên chăm sóc không tệ, lớn lên không ít, đôi mắt xanh lục dường như làm cho con ngươi nhìn trong hơn, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn anh, miệng kêu hai tiếng ‘meo meo’ đặc biệt rõ ràng ở trong gian phòng yên tĩnh này.
Anh ngồi xổm xuống ôm lấy Mi Nhon, vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó: “Mày đang chờ tao à?”
Mi Nhon nằm trong lòng anh kêu to hai tiếng: “Meo meo…”
Anh mỉm cười nhớ tới cô: “Chủ nhân của mày nuôi mày tốt nhỉ, qua hai ngày nữa tao dẫn mày đi đón cô ấy trở về, được không?”
“Meo meo…”
Đây cũng là lần đầu tiên anh nuôi thú cưng, thú cưng nghe lời như vậy cũng khiến anh xiêu lòng.
Anh để Mi Nhon vào trong ổ mèo, tự mình vào phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Mi Nhon vốn đang ngủ trong ổ mèo nhưng giờ lại ngủ trên giường, thân thể trắng như tuyết cuộn tròn thành một cục.
Anh cũng không tính ôm nó vào trong ổ mèo nữa, vẫn để nó ngủ chỗ đấy, anh vén chăn lên, vừa mới nằm xuống Mi Nhon liền cọ người vào trong lòng anh.
Anh nhìn nó nằm trong ngực mình, bất đắc dĩ bật cười: “Sao lại giống chủ của mày thế…”
Nói ra những lời này, trong nháy mắt anh liền sửng sốt.
Nhìn con mèo cuộn thành một cục nằm trong lòng anh, im lặng hồi lâu.