Chương 34

Anh thắt dây an toàn cho cô, tựa như không có chuyện gì ngồi bên cạnh cô, cũng không hỏi vì sao cô lại xuất hiện trên chuyến bay đến nơi khác, mà đáng lẽ bây giờ, cô nên ở nhà.

Chỗ ngồi hạng nhất rộng rãi và thoải mái với nhiều không gian để di chuyển, các hàng ghế chỉ cách nhau một lối đi.

“Anh Thiện, máy bay của chúng tôi sắp cất cánh, xin anh thắt dây an toàn, cảm ơn anh đã hợp tác.” Tiếp viên hàng không tươi cười đến nhắc nhở anh.

Anh gật đầu và thắt dây an toàn, tuy rằng đang mặc âu phục giày da, nhưng tư thái lại vô cùng nhàn rỗi, không giống trạng thái đi làm mà giống như đi nghỉ mát hơn.

Chiếc máy bay lướt trên đường băng và sau đó cất cánh.

Dần dần, máy bay có xu hướng ổn định, tiếp viên hàng không mỉm cười đi trên lối đi hỏi han những hành khách hạng nhất, thái độ nhiệt tình và tỉ mỉ phục vụ từng hành khách.

“Xin hỏi cô muốn uống gì?” Tiếp viên hàng không đi đến bên cạnh cô, mỉm cười khom người hỏi.

Thấy cô không có phản ứng, tiếp viên hàng không vẫn mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Thưa cô?”

Thiện tháo dây an toàn ra: “Cho cô ấy một ly nước trái cây ấm.”

Tiếp viên hàng không xoay người hướng về phía anh: “Vâng, vậy anh cần uống gì không?”

“Một ly champagne.”

“Vâng.”

Tiếp viên hàng không vừa đi, lúc này anh mới đưa ánh mắt nhìn về phía cô đã ngây ngốc như gà gỗ, hỏi cô bằng giọng điệu trầm thấp như thường ngày: “Em muốn đi đâu?”

Thanh bừng tỉnh, xoay người nhìn về phía anh, cô muốn tát mình một cái để kiểm tra xem hiện tại có phải đang nằm mơ hay không? Cô giơ tay định véo vào thịt trên mặt mình nhưng lại bị anh nắm chặt cổ tay.

“Không có nằm mơ.”

Cổ tay truyền đến một luồng nhiệt ấm áp quen thuộc nhất của cô.

Nó thực sự không phải là một giấc mơ.

Nhận ra được điểm này, Thanh hít sâu một hơi.

Không phải bây giờ anh có chuyến bay đến Hoa Kỳ sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trên chuyến bay này?

Trăm lần trăm lượt, chỉ có một khả năng.

Anh ta biết rõ nhất cử nhất động của cô trong lòng bàn tay.

Nhất định anh đã sớm có nghi ngờ với cô, nếu không sẽ không xuất hiện trên chuyến bay này. Dù sao cô đã cố tình thay đổi chuyến bay, ngay cả Minh cũng không biết.

Cho nên thông tin anh ta đi Mỹ, là muốn đánh lừa cô và Minh sao?

Anh đã sớm nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Minh?

Vậy chuyện đứa bé trong bụng cô… Anh cũng đã biết rồi sao?

Rất có khả năng.

Nếu anh muốn biết báo cáo kiểm tra bệnh viện, anh chỉ cần một cuộc gọi điện thoại.

Bình tĩnh, đừng hoảng sợ!

Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía anh ta.

Đôi mắt âm trầm như chim ưng của anh liếc qua. Cô rùng mình, lập tức kéo mình trở lại.

Không…Không thể bình tĩnh được.

Chết rồi, lần này chết thật rồi!

Anh ta sẽ chịu đựng được một người vợ nɠɵạı ŧìиɧ, có con của người khác chứ?

Nếu có thể chịu đựng được thì đều là thánh nhân phải không?

Dựa theo tính cách của anh, anh có thù tất báo, nói không chừng sẽ băm nhỏ cô rồi ném xuống biển mất.

Khó giữ được cái mạng nhỏ bé này rồi.

Cô cúi đầu ủ rũ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách nào phá được cục diện này.

Cách nào cũng chết, không bằng cá chết lưới rách với anh ta, có khi còn có cơ hội sống sót.

Đã nhìn thấy trước kết cục của mình, cô có chút thất vọng, cô nhìn về phía anh với một khí thế tự tin, lấy hết dũng khí hỏi anh bằng giọng điệu chấn vấn: “Sao anh lại ở đây?”

Thiện nhíu mày, đang định trả lời thì tiếp viên hàng không bưng nước trái cây cùng rượu champagne đi tới.

“Rượu champagne của anh đây,nước trái cây của cô.”

Cô mỉm cười nói lời cảm ơn, nhưng tinh thần khẩn trương được thêm sức mạnh lại vì một ly trái cây mà chết giữa chừng.

“Tại sao anh xuất hiện ở đây không quan trọng, điều quan trọng là tại sao em lại ở đây?”

Cô nắm chặt ly nước, cúi đầu không nói một lời.

Nói nhiều là sai, nói ít cũng sai. Tốt nhất là không nên nói gì.

Im lặng là vàng.

Nếu anh ta đã biết rõ mọi chuyện, bất luận bây giờ cô có nói cái gì, tất cả đều vô nghĩa. Nhiều lời không chừng lại đổ dầu vào lửa.

Anh chú ý đến biểu cảm của cô, khẳng định nói: ”Em có chuyện giấu anh!”

“Em không có!” Bởi vì chột dạ, cô vô thức thốt ra khiến ba chữ này không có sức thuyết phục.

Phản ứng không nên lớn như vậy.

Cô thầm mắng mình, lại nói sai.

“Không có?” Thiện nhíu mày, nhìn cô chằm chằm với khí thế áp bách: ” Nếu như không có, vậy tại sao em lại xuất hiện ở đây? Đi du lịch? Đi nghỉ dưỡng? Có chuyện gì mà không thể nói với anh sao?”

Em đang mang thai. Khi anh mất tích đã cắm cho anh một cái sừng, nhưng thật sự em không có ý đó, anh có thể tha thứ cho em không?

Nếu có thể tha thứ, cô chắc chắn sẽ nói thẳng mọi chuyện với anh.

Nhưng quan trọng là anh có tha thứ cho cô không?

Sự yên lặng kéo dài thật lâu cuối cùng cũng khiến cơn giận kìm nén nhiều ngày của anh bùng nổ: ”Anh là chồng của em! Em đang sợ cái gì? Có chuyện gì mà không thể nói với anh?”

Tiếng quát ra lửa của anh kèm theo tiếng gầm ầm ầm khi máy bay bay lên cao truyền vào trong tai, Thanh không cảm thấy quá sợ hãi, chỉ cảm thấy rất khổ sở.

Cô đặt tay lên bụng mình, nhìn về phía anh, đôi môi mấp máy, dường như có chuyện muốn nói.

Anh nhìn cô với ánh mắt tha thiết.

Bốn mắt giao nhau, cô siết chặt bàn tay đặt ở trên bụng, chóp mũi đột nhiên chua xót khiến cô không kịp đề phòng, ngay lập tức liền dời ánh mắt rời đi.

Khi bác sĩ nói cô đang mang thai, cô vô cùng mong chờ đứa bé trong bụng đã ba tháng, cũng hy vọng đứa bé là của anh, nhưng mọi chuyện đều trái với mong đợi của cô, đứa bé này chỉ mới được hai tháng, hơn nữa đứa bé này là của Minh.

Cô cũng không ghét đứa bé này, nếu có cơ hội, cô thậm chí sẵn sàng sinh nó ra, nuôi dưỡng nó thật tốt.

Nhưng nếu đứa bé này của anh thì tốt biết bao.

Thật không may, đứa bé này có thể sẽ không giữ được.

Vì vậy, cô chỉ có thể nghiến chặt răng nói: ”Em không có.”

Nhìn cằm cô run rẩy, lửa giận trong lòng anh nháy mắt đều biến mất, tất cả sự tức giận trước khi lên máy bay hiện giờ chỉ cảm thấy bất lực.

Anh bắt đầu suy ngẫm, rốt cuộc vì cái gì mà ở trước mặt anh, cô một câu nói thật cũng không chịu nói.

Một lát sau, anh trầm giọng, giọng điệu không còn lạnh lùng, sắc bén mà chỉ còn sự ôn nhu: “Quên đi, nếu em đã không muốn nói, anh sẽ không miễn cưỡng. Chuyến bay sẽ mất bốn giờ, em hãy ngủ một giấc đi, khi nào đến anh sẽ gọi em dậy.”

Anh đứng dậy, giúp cô có chỗ ngồi bằng phẳng. Cô nghiêng người, đưa lưng về phía anh, ôm chặt chăn trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.

————

Sau bốn giờ bay, máy bay cuối cùng đã hạ cánh an toàn.

Cô đi theo sau anh, đại sảnh sân bay đã có người đang chờ đón, nhìn cửa xe mở ra trước mặt, cô cắn môi, lên xe.

“Chúng ta đi đâu?”

“Bệnh viện.”



Một giờ sau, chiếc xe dừng lại trong bãi đậu xe bệnh viện, đứng trước cửa bệnh viện, tâm trạng của Thanh rất hỗn loạn.

Anh tự mình dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra. Chuyện mang thai, chỉ sợ anh đã sớm biết, cho dù không biết thì cũng có chút hoài nghi. Dưới mí mắt của anh, cô thật sự không cảm thấy mình có thể thoát khỏi chuyện này.

Anh nắm chặt tay cô, giao cô cho bác sĩ bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.

Sau một loạt kiểm tra, tâm trạng vốn lo lắng của cô đột nhiên bình tĩnh lại.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu không thể tránh được thì thản nhiên đón nhận nó.

Cũng tốt nếu anh biết được sự thật, ít nhất cô không cần lo lắng, suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, lúc nào cũng thấp thỏm không yên, lúc nào cũng lo lắng anh biết tin cô mang thai.

Sau 30 phút, một loạt kiểm tra cũng kết thúc, cô được đưa đến phòng nghỉ ngơi.

Cũng lúc đó, trong văn phòng bác sĩ, bác sĩ đang xem lại các kết quả kiểm tra của cô một lần nữa, sau đó mỉm cười nói: “Xin chúc mừng anh, cô ấy đã mang thai hai tháng.”

Thiện nhíu mày: “Mang thai? Hai tháng?”

Hai tháng.

Cô đã làm gì hai tháng trước?

Anh cẩn thận hồi tưởng lại.

Hai tháng trước…

Hai tháng trước, cô đang đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Khi đó, cô mang thai, chỉ có…

Anh nghĩ đến đêm đó.

Biết được kết quả, anh vô thức nhíu mày, khó trách mấy ngày nay cô luôn trong bộ dạng tinh thần bất an, còn thông đồng với Minh, lợi dụng tin tức anh ra nước ngoài công tác mà rời đi, thì ra là mang thai.

Hai tay anh nắm lại với nhau, anh vô thức vuốt nhẹ ngón tay cái.

Cũng đúng, đứa bé mang thai vào thời điểm không rõ ràng, khó trách cô sẽ hốt hoảng.

Nghĩ đến đây, mi tâm anh giãn ra, nở nhẹ một nụ cười.

Tuy rằng trước đó, anh đoán được khả năng lớn là cô đã mang thai, nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi, anh từ trước đến nay luôn cẩn thận, những việc không có chứng cứ xác thực thì nhất định sẽ không tin.

“Đợi lát nữa nói với cô ấy đã mang thai ba tháng rồi.”

Bác sĩ không rõ lý do: “Ba tháng? Nhưng mà…”

Thiện trầm giọng: “Chỉ cần nói như vậy là được ”

“…Vâng”

Cánh cửa phòng chờ mở ra.

Thiện đẩy cửa vào, theo sau là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

“Kết quả kiểm tra của cô đã có.”

Thanh nín thở.

Bác sĩ mỉm cười, nói: “Xin chúc mừng, cô đang mang thai.”

Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cô có thể tưởng tượng khuôn mặt ấy đã lạnh lùng cỡ nào. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất, đôi mắt dần cay xót đến suýt khóc.

“Ba tháng.”

Ba tháng?

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bác sĩ, lẩm bẩm hỏi: “Cái gì ba tháng?”

“Cô đã mang thai ba tháng rồi.”

Thanh sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.

Anh một tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Ngốc? Bác sĩ nói em đang mang thai.”

Cô mơ hồ nhìn bác sĩ, mi tâm nhíu chặt, khẩn trương vội vàng hỏi lại: “Bác sĩ, ông không nhầm chứ? Tôi làm sao có thể…”

Bác sĩ chột dạ nhìn về phía anh, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định, nói: “Kết quả xét nghiệm bệnh viện không thể sai, cô thật sự mang thai… ba tháng rồi.”

Cô đang đắm chìm trong hai chữ “ba tháng” đầy khϊếp sợ, nên không chú ý tới sự trao đổi giữa bác sĩ và Thiện. Cô vô thức vuốt ve bụng, vẻ mặt kinh ngạc viết rõ bốn chữ không thể tin được.

“Ba tháng? Nhưng bụng tôi…”

Bụng này, nhìn thế nào cũng không giống đã mang thai ba tháng.

Lời còn chưa nói xong, cô chợt nhớ ra anh vẫn còn ở bên cạnh mình, vội quay sang với vẻ mặt kinh hỉ, hai tay kích động nắm chặt lấy cánh tay của anh: ” Em…Em mang thai sao?”

Anh rũ mắt nhìn vào khuôn mặt ửng hồng vì quá kích động của cô, ánh mắt nhuộm chút ý cười: ” Ừm, em mang thai.”

Cô đã chắc chắn những lời của bác sĩ là sự thật. Sự lo lắng, buồn bã, u sầu…Hàng loạt những cảm xúc tiêu cực nhiều ngày qua đều bị cuốn trôi sạch. Đôi mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ, lấp lánh.

“Thiện, em mang thai ba tháng rồi! Ba tháng! ”

Ý cười trong đáy mắt anh đi thẳng đến đuôi lông mày: “Đúng vậy, em đã mang thai ba tháng rồi.”

Thanh không biết xảy ra vấn đề gì, rõ ràng kết quả kiểm tra trước đó cô mang thai là hai tháng, nhưng bây giờ kết quả kiểm tra lại cho thấy cô mang thai ba tháng.

Nếu cô thực sự mang thai ba tháng, đứa trẻ này không phải của Minh, mà là của anh.

“Nhưng… Bác sĩ, tại sao bụng của tôi nhìn không giống như ba tháng vậy?”

Bác sĩ đẩy kính, cười nói: “Cô vốn đã gầy, hơn nữa đứa bé này phát triển cũng tương đối chậm, cho nên so với các phụ nữ mang thai khác, bụng cô nhìn qua nhỏ hơn một chút, nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, sau này đủ tháng, tự nhiên bụng sẽ to lên.”

Thanh gật đầu.

Bác sĩ ở một bên tỉ mỉ dặn dò một số những lưu ý trong thai kỳ, anh nghiêm túc lắng nghe, còn cô ngồi ở một bên suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào.

Từ năm giờ trước đến bây giờ, tất cả mọi thứ dường như giống một giấc mơ.

Đầu tiên là anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, sau đó là chẩn đoán cô mang thai ba tháng, quá nhiều điều hạnh phúc khiến cô không khỏi hoài nghi mình có phải là con cưng của ông trời hay không, mà sao lại yêu cô đến như vậy.

Thật không thể tin được.

Đặc biệt là việc cô mang thai ba tháng.

Kết quả kiểm tra trước đó rõ ràng là hai tháng, là bệnh viện trước đó chẩn đoán sai sao?

Chờ đã, không đúng.

Ba tháng trước, kỳ sinh lý của cô đến một lần, lần đó dì Liên đã sắc thuốc bắc cho cô.

Nếu cô mang thai ba tháng, lúc ấy làm sao có thể có kỳ kinh nguyệt được chứ?

Nghĩ đến đây, cô thở dài, nhìn về phía bác sĩ đang tỉ mỉ căn dặn, có phải bác sĩ đã chuẩn đoán sai?

Cho nên, đứa nhỏ này vẫn không phải là của anh?

Niềm vui sướиɠ tràn ngập bay mất giống như một đám lửa bị một chậu nước lạnh dập tắt, không còn gì cả.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của cô, anh thấp giọng hỏi.

Bác sĩ thấy vậy liền cười nói: “Đây cũng là điều tôi muốn nói tiếp theo với anh, thai phụ trong thời kỳ mang thai, tâm trạng rất dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, có thể sẽ biến động rất lớn.”

Thiện gật đầu.

Từ bệnh viện rời đi, bầu trời đã sập tối, để tránh vất vả khi đi các phương tiện giao thông, anh quyết định ở lại đây một đêm, ngày hôm sau lại trở về thành phố S.

Về chuyện cô vì sao lại xuất hiện trên chuyến bay kia, anh cũng không nhắc lại.

Tương tự như vậy, tại sao anh lại xuất hiện trên chuyến bay đó, trong lòng cô cũng biết rõ nhưng không nói ra.

Cô lo lắng mất ngủ cả đêm, cũng không hề cảm thấy vui vẻ khi biết mình mang thai.

“Có chuyện gì vậy? Làm mẹ không vui sao?”

Không biết có phải là cô đã hoa mắt hay không, hoặc là ánh đèn ban đêm mờ ảo, anh một tay ôm chặt cô, một tay vuốt ve bụng cô, trong đôi mắt người đàn ông này có sự ôn nhu dịu dàng mà cô chưa từng thấy qua.

“Không, em rất vui.” Chỉ có chút áy náy khi khiến anh làm cha đứa con của người khác.

Thanh thầm thở dài.



Trước mắt tình cảnh khó khăn đã qua đi, nhưng cô cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.

Nghĩ đến việc sau khi đứa nhỏ được sinh ra, anh ôm một đứa bé có diện mạo giống như Minh, bộ dạng gia đình bốn người vui vẻ hòa thuận bên nhau, cô không khỏi rùng mình.

Cô lắc đầu, buộc bản thân không nên suy nghĩ chuyện này nữa. Hiện giờ tình cảnh khó khăn cũng đã qua, cô vẫn sẽ đi tiếp từng bước một, đến lúc đó nói sau đi.

“Thanh.”

“Ừm?”

“Cám ơn em.”

… Cảm giác tội lỗi dường như càng nhiều hơn.

————

Chuyến bay trở về thành phố S hạ cánh lúc 1 giờ chiều, cô lại trở về thành phố mà cô cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Lúc xuống máy bay, cảm xúc của cô rất hỗn loạn.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô đã trở lại.

Vừa trở về biệt thự, dì Liên nhìn thấy cô đã vội vàng chạy đến, giọng điệu không kiên nhẫn, lo lắng hỏi: “Ôi, hôm qua cô đi đâu vậy? Sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về? Cô biết không, tôi và cậu Minh đều sắp lo đến phát điên rồi! Cậu chủ? Không phải ngài đi Mỹ rồi sao? Sao cậu lại trở về cùng với cô ấy?”

Thanh vô cùng áy náy: “Dì Liên, con xin lỗi…”

Anh nói ngắn gọn: “Việc này nói ra sẽ dài, đợi một lúc nữa tôi sẽ giải thích với dì sau.”

Nghe nói như vậy, dì Liên cũng không hỏi nữa.

“Ngồi xe lâu như vậy, em cũng mệt mỏi rồi, em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh có việc phải giải thích với dì Liên.”

Cô gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, lên lầu nghỉ ngơi.

Cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cầu thang, dì Liên lúc này mới hỏi: “Cậu chủ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Thanh đang mang thai.”

“Mang thai?” Dì Liên ngạc nhiên, trong nháy mắt ý cười đã lan rộng trên khuôn mặt: ” Sao đột nhiên lại…”

Lời còn chưa nói xong, dì Liên phản ứng lại.

Điều này xảy ra khá đột ngột.

Cậu chủ mất tích 3 tháng, cô chủ lại có thai…

Hơn nữa nhìn bụng cô, cũng không giống như bụng mang thai được mấy tháng.

Dì Liên cẩn thận hỏi: “Mang thai… mấy tháng rồi?”

“Ba tháng.” Anh nói: “Dì Liên, trong thời gian này, dì chú ý đến việc ăn uống cho cô ấy nhiều một chút.”

Ba tháng…

Trong lòng dì Liên cân nhắc, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng anh đã nói như vậy, dì Liên là người ngoài cũng không tiện soi mói. Hơn nữa dì ấy đã chăm sóc cô ba năm, cô là loại người thế nào trong lòng dì rõ nhất. Cô đâu phải loại phụ nữ vô tâm như vậy?

“Được, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.”

Dì Liên vui vẻ rời đi.

Anh một mình ngồi trên sô pha, cúi đầu bật cười. Việc này cũng thật là huyền diệu, nếu không phải tự mình trải nghiệm, anh làm sao có thể tin trên đời còn có chuyện kỳ diệu như vậy.

Minh…

Nghĩ đến những hành động của cậu mà anh điều tra ra được trước đó, giúp cô sắp xếp lịch trình và bệnh viện để phá thai.

Khóe miệng anh cười nhạt đi, gọi điện thoại ngay cho cậu.

“Cậu đang ở đâu?”

“Anh cả?” Hôm qua người mà cậu an bài ở sân bay không tìm thấy được cô, cả người cậu thiếu chút nữa đã phát điên, nhưng việc này cậu không thể làm lớn được, chỉ có thể bí mật đi tìm. Nhưng một ngày một đêm cũng không có một tin tức gì, suýt chút nữa cậu đã đi báo cảnh sát thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ anh.

“Bây giờ, cậu hãy trở về một chuyến, tôi có việc muốn nói với cậu.”

“Trở về? Anh cả không phải anh đang ở…”

“Tôi nói, lập tức trở về!”

Điện thoại cúp máy.

Qua điện thoại, Minh có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.

Cậu không dám chậm trễ, lập tức quay tay lái. Hai mươi phút sau, xe đã dừng trước cửa biệt thự.

Cậu bước ba bước đã vào đến cửa, liếc mắt nhìn thấy anh đang ngồi đợi trên sô pha ở phòng khách.

“Anh cả, anh làm sao…”

Thiện ngước mắt nhìn cậu một cách rất lạnh lùng, đứng dậy: “Đi theo tôi.”

Minh im lặng, mấy năm nay anh đối xử với cậu như anh em ruột thịt, dốc hết lòng dạy dỗ, cho dù trong công việc có phạm phải sai lầm lớn, cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng cậu tràn đầy sự nghi hoặc, đem tất cả mọi sự nghi hoặc nuốt xuống, lập tức đi theo anh lên lầu, vào thư phòng.

“Đóng cửa lại.”

Minh quay người, đóng cửa lại.

Anh ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhìn thẳng về phía cậu đang đứng trước mặt.

“Có điều gì muốn nói với tôi không?”

Hai tay của cậu nắm chặt thành quyền, cậu rất hiểu anh.

Anh nói những lời này, là đang tra hỏi cậu. Đồng thời, anh cũng đã nắm rõ chứng cứ, biết rõ mọi chuyện.

Cho nên, anh rốt cuộc biết được cái gì, biết được bao nhiêu?

“Không nói?”

“Anh cả, em…”

“Cậu có biết chuyện chị dâu cậu mang thai không?”

Câu nói của anh bật ra như một cơn sấm lớn, đánh nổ cả đầu cậu.

Quả nhiên, anh cả đã biết chuyện chị dâu mang thai.

Cũng đúng, một báo cáo kiểm tra y tế, đối với anh cả mà nói chỉ cần một cuộc điện thoại, làm sao có thể giấu được?

” Anh cả, anh nghe em giải thích, đây không phải là lỗi của chị dâu, lúc trước chị ấy…”

Anh ngẩng đầu, hai mắt nheo lại nhìn cậu: “Xem ra cậu biết chuyện này?”

Dưới ánh mắt quan sát vô cùng lãnh đạm của anh, Minh cắn răng: “Vâng, em biết.”

Trong dự liệu anh không hề tức giận, ngược lại anh nở một nụ cười, lạnh lùng nói: ”Tôi ngược lại không nghĩ tới, cậu ở cạnh tôi nhiều năm như vậy, cũng đã bắt đầu học cách lừa gạt rồi.”

Cậu xấu hổ cúi đầu.

Trong sự yên tĩnh kéo dài và nặng nề này, lông mày của anh hơi trầm xuống: “Vì sao lại giấu tôi?”

Minh không dám nói chuyện đã chôn vùi trong lòng bấy lâu nay, cậu chỉ có thể nhận tất cả lỗi lầm về mình: “Là lỗi của em.”

“Lỗi của cậu? Chẳng lẽ đứa bé là của cậu sao?”

Thiện cũng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lọt vào tai cậu thì không phải như vậy.

Nếu anh cả đã biết chuyện chị dâu mang thai, bất luận chị dâu có giải thích thế nào cũng chỉ là vô nghĩa, cho dù nói là bị người ép buộc, anh cả cũng sẽ không tin tưởng, trừ khi…

Cậu chậm rãi quỳ xuống trước bàn, khuôn mặt trẻ tuổi, giọng điệu nặng nề, mở lời nói kiên định như một: “Đúng!”

Nghe cậu ta nói chữ này, Thiện quả thực không thể tin vào tai mình, đột nhiên đứng dậy, giận dữ khiển trách: “Cậu nói cái gì!”

Con mèo nhỏ ở ngoài cửa đang nghe lén, vừa vặn nghe thấy lời của Minh. Cô lo lắng đến mức kinh hồn bạt vía, mạnh mẽ đẩy cửa xông vào.

“Minh, cậu nói nhảm gì vậy? Cái gì mà sai lầm của cậu? Cậu sao lại ôm hết lỗi lầm vào người mình? Chuyện tôi mang thai ba tháng nếu như không phải Thiện dẫn tôi đi kiểm tra, thì ngay cả bản thân tôi cũng không biết, sao có thể trách cậu chứ?”