Sau ba câu hỏi liên tiếp của Minh, trong nháy mắt cô liền hoảng hốt.
Chuyện mang thai được làm sáng tỏ trong thời gian ngắn, tâm cô bối rối, đầu óc hỗn loạn, không biết trả lời cậu như thế nào.
“Tôi…”
Trước mặt là bản xét nghiệm làm cô nhói con mắt, là do cô sơ suất, cho rằng kết quả báo cáo ba ngày sau mới có thể lấy được, không nghĩ tới, cậu ta thế mà lại đến trước một bước lấy được báo cáo, chứng cứ bày ra trước mắt, cô ngụy biện thế nào cũng vô ích.
Minh sẽ không tin cô.
Cậu ta cũng sẽ không phản bội Thiện, chuyện này cậu nhất định sẽ nói cho anh biết.
Có lẽ hiện tại trong mắt cậu, cô là một người thừa dịp chồng mất tích, nóng lòng đi cùng người đàn ông khác thả ga một lần.
Rồi mang thai đứa trẻ.
“Minh, cậu nghe tôi giải thích, chuyện này không phải như cậu nghĩ đâu.”
Ánh mắt cô rất hoảng loạn, giọng điệu mang theo tiếng khóc run rẩy, bộ dáng bối rối luống cuống in ở trong mắt cậu, càng chứng thực cho những suy đoán của cậu trước đó.
Chị dâu mang thai, nhất định là bị bắt nạt!
Khi ở nước ngoài, trong lúc không thể phản kháng, chị dâu đã bị một tên khốn nào đó làm ô uế!
Cậu hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt, nghiến răng, mắt đỏ bừng, hung ác như một con sói hoang dã đang bên bờ vực nổi giận, hỏi: “Chị dâu, chuyện này xảy ra khi nào?”
Cô đâu biết xảy ra khi nào, nhưng theo kết quả kiểm tra này mà nói, không phải là chuyện hai tháng trước sao?
“Hai tháng trước.”
Câu trả lời này của cô xem như gián tiếp thừa nhận.
Đáy mắt Minh càng hung ác hơn, cô cảm thấy da đầu tê dại một lúc.
“Của ai?”
“Không…tôi không biết của ai.” Cô kiên trì nói: “Tôi không nhớ.”
Quả nhiên là vậy!
Cậu hung hăng đấm một quyền lên mặt bàn, rách da chảy máu, lưu lại mấy dấu vết đỏ thẫm trên mặt bàn.
Thanh lui về phía sau một bước, tim đập nhanh hơn.
Xong rồi xong rồi.
Cậu ta tức giận rồi.
Cậu ta đối với anh rất trung thành và tận tâm, bây giờ phát hiện cô qua mặt anh, sẽ không vì danh dự mà muốn gϊếŧ chết cô chứ?
Nhét xác vào cốp xe rồi ném ở chỗ hoang dã, thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mà, cậu ta không phải thích cô sao?
Thanh hận không thể cho mình một cái tát.
Tại thời điểm này, cô còn nghĩ những điều này để làm gì?
Cậu ta thích người phụ nữ đơn thuần không làm ra vẻ như trước kia, hiện tại nhìn lại cô xem, mang theo đứa con không biết là của tên đàn ông nào, cho chồng mình một cái sừng lớn, một người phụ nữ như vậy, mắt cậu ta mù sao? Sẽ còn thích cô à?
Cậu ta đang nghĩ gì vậy?
Không tự mình tính toán được sao?
“Minh, tôi…”
“Thực xin lỗi chị dâu, đều là lỗi của tôi.” Hai tay cậu nắm thành quyền chống lên bàn, cúi đầu, vô cùng hối hận nói: “Nếu không phải do tôi… Tất cả đều là lỗi của tôi hết!”
Cô nhìn cậu như nhìn quỷ.
Lỗi của cậu ta?
Cậu ta vừa nói gì trước mặt cô vậy?
Chẳng lẽ đứa bé trong bụng cô thật sự là của cậu ta?
Nếu không thì tại sao phải đem trách nhiệm ôm lên người mình, còn liên tục nói xin lỗi với cô?
Hai mắt cô trầm xuống.
Được lắm, bình thường thoạt nhìn cậu ta đơn thuần lương thiện như một đứa trẻ, là cô nhìn lầm rồi!
Không! Đứa trẻ gì chứ, khi đó ở trước bia mộ còn nhìn thấy một màn hung tàn kia thì cũng nên biết, người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Quả nhiên, thừa dịp anh cả cậu không có ở đây, có ý đồ với chị dâu!
Thật đáng ghét!
“Chị dâu, thực sự xin lỗi, lúc trước nếu như tôi có thể cẩn thận một chút, chăm sóc chị thật tốt thì bây giờ chị cũng không thể nào mang thai!” Cậu hận vì sao lúc trước cậu không đi theo cô ra nước ngoài du lịch, không thì tìm người đi cùng cô, có người chăm sóc cũng tốt hơn, nhưng cậu lại không làm!
Thanh nghẹn ngào, biết bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của cậu ta, trước tiên nghĩ biện pháp giải quyết việc này mới được.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Minh suy nghĩ hồi lâu: “Chuyện này anh cả nhất định sẽ biết, tôi đi giải thích với anh cả, anh cả hẳn là sẽ không trách…”
“Cậu điên à?” Cô khϊếp sợ, dùng ánh mắt ‘Cậu điên rồi sao’ nhìn cậu, cậu ta vậy mà muốn tự thú?
Cậu ta chỉ là anh em khác cha khác mẹ của anh, cứ cho là anh em ruột cùng cha cùng mẹ của anh đi chăng nữa, gây ra chuyện như vậy, anh còn có thể tha thứ cho cậu ta? Người đã làm cho vợ anh mang thai?
Chuyện này nghiêm trọng hơn so với chuyện của Kiều nhiều!
Cậu ta rốt cuộc có đầu óc không vậy!
“Anh ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Thần sắc Minh lo lắng, phiền não: “Thế nhưng, tôi không biết chuyện này thì thôi, nếu đã biết thì không thể giả vờ như không biết, tôi không thể gạt anh cả!”
“Chuyện này mà không gạt anh ta, chúng ta sẽ chết!” Cô vuốt ve đứa nhỏ trong bụng cô, hận không thể tát cho cậu ta tỉnh lại.
Cậu tỉnh lại đi, lúc cậu cùng tôi làm loại chuyện ấy thì cậu đã phản bội anh rồi, bây giờ là lúc nào rồi, còn nói cái gì phản bội hay không phản bội? Mạng quan trọng hơn hay lòng trung thành trong miệng cậu quan trọng hơn?
“Tôi không phải kêu cậu phản bội Thiện, tôi chỉ là…tôi muốn sống, nếu chuyện này bị anh ấy biết, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cậu giúp tôi, được không?”
Minh phiền não đi tới đi lui trước bàn làm việc, lấy ra từ trong túi điếu thuốc muốn hút, nhưng vừa nghĩ đến cô, lại đem thuốc lá cất trở lại.
“Bằng không, bỏ đứa nhỏ đi?”
“Bỏ?” Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phá thai quá nguy hiểm, hơn nữa việc phá thai cũng giống như sinh nở vậy, cần phải ở cữ một tuần vì thân thể suy nhược, không chừng mọi người đều nhìn ra được cô đã phá thai, ít nhất phải cho cô nửa tháng hoặc một tuần để khôi phục, nếu không nhất định sẽ bị anh nhìn ra.
“Cậu nghĩ rằng loại bỏ đứa trẻ này rất dễ dàng sao? Tôi sống ở đây, cho dù anh Thiện không nhìn ra thì dì Liên cũng nhìn ra được.”
“Vậy… chị cần bao lâu?”
Lời này xem như là thỏa hiệp của Minh.
Nếu có người cùng mình thống nhất, như vậy làm chuyện gì cũng đơn giản hơn rất nhiều, lúc trước cô một mình suy nghĩ rất nhiều biện pháp, không cách nào hoàn hảo, bây giờ có lẽ sẽ thành công.
“Một tháng.”
Kỳ thật so với phá thai, cô càng muốn mượn cơ hội này để chạy trốn!
Cậu gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm cách cho chị.”
Nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Có cậu ta cam đoan, cô thở phào nhẹ nhõm, việc này cuối cùng cũng có đường sống.
Nhưng mà lúc cậu ta quyết định phá đứa nhỏ của chính mình, thật đúng là một chút tình cảm cũng không còn.
Cô vuốt ve bụng mình, thì thầm: “Bảo bối à, tại sao con lại chui vào bụng của mẹ? Lần sau con phải tìm một người mẹ khác để đầu thai, được không?”
Thường ngày Minh lái xe phải mất tầm 1 tiếng, nay chỉ mất chưa đầy bốn mươi phút đã chạy tới công ty.
Anh Thiện không ở trong văn phòng, trong lòng cậu không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đem tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh đặt lên bàn, chuẩn bị rời đi thì thấy anh đang bước về phía văn phòng.
“Quay về rồi à?”
Ánh mắt cậu co rút, ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cậu không giấu diếm anh bất cứ chuyện gì, bây giờ biết chuyện của cô, trong lòng cậu giống như treo một tảng đá lớn, nặng trịch.
Anh không chú ý đến cậu, sau khi ngồi trên bàn làm việc, mở báo cáo kiểm tra sức khỏe ra, nhìn sơ qua một lần rồi thôi, chỉ nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, anh có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Minh, hỏi: “Của chị dâu cậu đâu?”
“Của chị dâu…” Cậu chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu, ấp úng nói: “Bệnh viện nói chưa có, để ngày mai em đi lấy.”
Minh là một tay anh dạy ra, hành động, lời nói và suy nghĩ của cậu, anh biết rõ ràng, bây giờ lộ ra bộ dạng chột dạ lại cố gắng trấn tĩnh này, nhất định có gì đó.
Hai mắt anh híp lại, đem tờ báo cáo nặng nề ném lên bàn làm việc, soạt một tiếng, Minh hết hồn vội vàng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ đối với cậu, cậu ta bối rối đối diện với đôi mắt u ám sâu thẳm của anh.
Thiện nhìn chằm chằm một hồi, không làm khó dễ, càng không chất vấn cậu: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Minh do dự không chịu rời đi.
“Còn có việc gì sao?”
Cậu suy nghĩ một chút, to gan nói: “Trước đây công ty hợp tác với công ty GP Hoa Kỳ một dự án, bởi vì anh cả mất tích nên bây giờ dự án vẫn còn trong tình trạng tạm dừng, anh cả thấy có cần phải bay ra nước ngoài để giải quyết vấn đề này không?”
Anh rũ mắt xuống, giọng điệu u ám không rõ ràng, nghe bên tai tiếng cười khiến cậu cảm thấy khó lường: “Được, cậu xử lý đi.”
Cậu tránh ánh mắt của anh nói nhỏ: “Vâng, em sẽ chuẩn bị trước.”
Nói xong, liền rời đi.
Anh nhìn bóng lưng Minh, mắt hơi trầm xuống.
Dự án hợp tác với công ty GP liên quan đến số tiền rất lớn, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là hạng mục cạnh tranh với Phan thị, tên Phan Thiệu đó, anh nhất định phải luôn luôn chú ý, chuyện của công ty GP, không có khả năng giải quyết hoàn toàn trong một tuần, Minh vào thời điểm mấu chốt này đề cập đến công ty GP, đây là đang cố ý để anh bay ra nước ngoài?
Anh hiểu Minh, cậu không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy, cũng không phải người sẽ giấu anh chuyện gì, anh càng tin cậu ta sẽ không hại anh.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Buổi chiều, Minh lấy lịch trình bay ra nước ngoài của anh bày ra, Thiện nhìn thoáng qua, không dài cũng không ngắn, vỏn vẹn năm ngày, không phản đối gì, xem như là chấp nhận sự sắp xếp của cậu.
Buổi tối, Thiện về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy dì Liên đang đeo kính ngồi ở bên bàn ăn nhìn công thức nấu ăn, than thở một tiếng.
“Dì Liên, làm sao vậy?”
Dì Liên vội vàng đứng lên, cười nói: ”Cậu chủ, cậu về rồi à? Cần tôi mang đồ ăn khuya cho cậu không?”
“Không cần, tôi không đói, dì đây là?” Anh đưa mắt nhìn sang sách công thức nấu ăn trên tay Dì Liên.
“Tôi đang nghiên cứu công thức nấu ăn, trong khoảng thời gian này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, khẩu vị của cô chủ càng ngày càng kém, hôm nay ăn toàn nôn mửa, cô ấy nói với tôi, gần đây dạ dày của cô ấy có chút không khỏe, bảo tôi làm cho cô ấy một ít món ăn thanh đạm.”
“Nôn?”
“Đúng vậy, giống như mang thai…” Nói đến hai chữ mang thai, dì Liên vô tình lỡ lời, dù sao lúc trước cô ấy đã nói qua, cậu chủ vô sinh.
Anh đứng bất động tiếp tục hỏi: “Ngoại trừ nôn ra, còn có triệu chứng nào khác không?”
Dì Liên cẩn thận suy nghĩ một chút: “Có, gần đây mỗi buổi sáng khi cô ấy thức dậy, đều nói là mệt mỏi, ngủ không đủ giấc, cậu chủ, những chuyện này tôi vốn không nên nói, nhưng cậu cũng kiềm chế một chút, cô ấy mỗi ngày không dậy được, không ăn điểm tâm, dạ dày sớm muộn gì cũng sẽ hỏng mất?”
“Hơn chín giờ…” Nhớ về những điều bất thường trong khoảng thời gian gần đây của cô và tối hôm qua cô nhắc đến trẻ con, anh mơ hồ hiểu được cái gì, nhướng mày: “Được, tôi biết rồi, dì Liên vất vả rồi, không có việc gì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh liền đi llên lầu.
Trong phòng, Thanh đang tựa vào đầu giường đọc sách, thấy anh trở về, đáy lòng lộp bộp, lập tức từ trên giường đi xuống.
“Anh về rồi à?”
Ánh mắt Thiện ở trên bụng cô đảo qua, làm như không có việc gì cởϊ qυầи áo, nói: “Ngày kia anh ra nước ngoài đàm phán một dự án.”
“Ra nước ngoài? Bao nhiêu ngày?”
“Sẽ không lâu đâu, năm ngày, em ở nhà chăm sóc bản thân tốt vào.”
Cô tiếp nhận tây trang của anh, vừa nghe lời này của anh, cô cười cong mắt, trong lòng khen ngợi Minh một cái.
Mới nửa ngày, đã dàn xếp ổn thỏa cho cô.
Đi nước ngoài năm ngày, không có anh nhìn chằm chằm, bất luận là bỏ trốn hay phá thai thì đều ổn cả!
“Được, ông xã ở nước ngoài, tự mình chú ý an toàn nhé.”
———————