Chương 27

… Không thể nào!

Điều này quá vô lý!

Sao có điều ngớ ngẩn như vậy được?

Sao cô có thể mang thai chứ?

Thanh ném điện thoại di động xuống, cô cảm thấy nhất định là Google đang lừa cô, phải nghe dì Liên đi khám bác sĩ, chỉ xem trên mạng thôi thì càng đọc càng thấy mình thật sự mang thai.

Cô sờ thịt trên bụng mình, nhéo nhéo cái eo, nếu như mang thai thì chắc phải tầm ba tháng rồi, người phụ nữ nào mang thai ba tháng mà bụng lại bằng phẳng như cô?

“Cô chủ.” Một tiếng gõ cửa vang lên, làm ‘kẻ đang chột dạ’ vội vàng dựng thẳng tai, nghe dì Liên nói: “Cậu chủ đã trở lại.”

Trong tâm cô liền hoảng loạn.

Sao anh lại trở về lúc này.

Cô soi gương và miệt mài chải mái tóc rối bời của mình, đi xuống cầu thang.

Anh đang đi lên lầu, Minh đi theo phía sau anh.

“Ông xã…”

“Tối nay có buổi yến hội, em đi chuẩn bị chút đi.” Lúc đi ngang bên cạnh cô, anh thản nhiên nói một câu như vậy.

Cô gật đầu.

Trước kia anh tham gia các loại yến hội, đều là cô thay anh chuẩn bị các phụ kiện tây âu, yến hội chính quy đối với trang phục yêu cầu rất cao, trong chuyện ăn mặc cơ bản như vậy, không thể xảy ra một chút vấn đề nào.

Nếu anh quyết định tham gia yến hội, như vậy yến hội lần này khẳng định rất quan trọng.

Cô trở về phòng, chuẩn bị quần áo và phụ kiện cho anh.

Một bên phòng thay đồ treo đầy âu phục và áo sơ mi của anh, trong ngăn kéo cũng chất đầy đồng hồ đeo tay, cô chọn một bộ âu phục màu xanh đậm, thể hiện sự trưởng thành vững vàng, lại chọn cho anh một cái cà vạt sọc xanh đậm, áo sơ mi trắng, sự phối hợp kinh điển không dễ xảy ra sơ xuất.

Sau khi chọn đồng hồ đeo tay, cô hài lòng gật đầu.

Chỉ là không biết yến hội đêm nay của anh, ai sẽ là kẻ xui xẻo bị chọn làm bạn gái tham dự cùng.

Dù sao lúc trước cô cũng nghe nói, làm bạn gái của anh bắt buộc phải uống rượu.

Văn hóa bàn rượu đã ăn sâu vào lòng người, trên bàn làm việc không nói được chuyện gì thì trên bàn rượu có thể nói tất cả.

Thiện bước vào.

“Chọn xong chưa?”

Cô gật đầu, đưa áo sơ mi âu phục cùng với phụ kiện mình chọn cho anh xem.

Anh chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt đến trên người cô, “Của em đâu?”

Cô nháy mắt, “Cái gì của em?”

“Tối nay em sẽ cùng anh tham gia yến hội, em không chọn lễ phục sao?”

“Em?” Cô là kẻ xui xẻo được chọn phải đi dự tiệc cùng anh sao?

Anh ung dung nhìn cô, “Em là vợ anh, không phải em thì còn ai nữa?”

Cô âm thầm liếc anh một cái.

Trước kia không phải Kiều làm bạn gái sao?

Bây giờ cô ta đi rồi, ngay lập tức nghĩ đến cô?

Mặc dù lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng bề ngoài cô vẫn cười một cách cam lòng, thậm chí vừa mừng vừa lo nói: “Được, em lập tức đi chọn!”

“Không cần chọn, cái kia rất thích hợp với em.” Anh chỉ vào chiếc váy màu xanh lá cây mà cô mặc trong bữa tiệc sinh nhật của ba.

Nó rất phù hợp với cô.

Nhưng một bộ lễ phục không thể mặc hai lần trong cùng một dịp được.



“Cái này hỏng rồi, em đổi một bộ khác nhé.”

Anh nhìn cô, không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Buổi chiều có chút việc, anh phải ra ngoài một chuyến, buổi tối anh bảo Minh đưa em đến khách sạn, anh sẽ mau chóng quay lại với em.”

Buổi tối, Minh đến đúng giờ để đón cô.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô mặc lễ phục gợi cảm, màu xanh lá cây sáng bóng dưới ánh đèn rạng rỡ, rất dễ dàng bắt gặp những cặp mắt đang liếc nhìn cô.

Thanh từ bậc thang biệt thự đi xuống.

Váy này có chút dài, cho dù cô mang giày cao gót cũng phải xách váy đi cẩn thận, nhưng giày cao gót cũng không quá cao, chỉ có 3cm, có lẽ là cô biết hôm nay phải đứng hồi lâu, cũng có lẽ là do buổi sáng google đã làm cho cô do dự.

“Đi thôi.”

Cậu yên lặng dời tầm mắt xuống, lặng lẽ kéo cửa xe ra.

“Minh, anh Thiện đi đâu rồi?”

“Anh cả còn có chút việc, đợi lát nữa sẽ đến, em đưa chị dâu đi khách sạn trước, rồi lập tức đi đón anh ấy.”

Từ sau khi Thiện chết, ai cũng không tin, chỉ tin cậu, chuyện gì cũng là cậu ấy đi làm.

“Ừm, vậy cậu chạy cẩn thận một chút.”

Minh nhìn vào gương chiếu hậu rồi gật đầu.

Trên đường không có gì để nói, một lúc sau đã đến khách sạn.

Cậu thay cô mở cửa xe, “Chị dâu, đến rồi, chị đi trước đi, anh cả sắp đến rồi.”

Cô xách váy xuống xe, đi theo nhân viên giữ cửa của khách sạn đến phòng tiệc khách sạn.

Trong phòng yến hội bây giờ dòng người bắt đầu khởi động, âm nhạc du dương tràn ngập cả phòng yến tiệc, xung quanh đều là những người mặc âu phục quần áo chỉnh tề, bên cạnh khoác thêm một cô bạn nữ gợi cảm tinh xảo, tụ năm tụ bảy bưng ly rượu tựu tập cùng một chỗ, tiếng cười không ngừng.

Cô không thích trường hợp này lắm, sau khi đưa mắt nhìn toàn trường, người phục vụ bưng những ly nước trái cây từ trong phòng rượu đi ra, cô chọn lấy một ly, lập tức tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Thanh, con tới đây sao không nói với mẹ một tiếng?”

Một âm thanh quen thuộc phát ra ở phía trước bên phải cô, cô ngẩng đầu nhìn, là ba mẹ cô.

Cũng đúng, các bữa tiệc như thế này, những người có thân phận cũng không muốn bỏ lỡ.

Cô đứng dậy, “Ba, mẹ.”

“Trước khi đến mẹ vốn muốn hỏi con một chút, có muốn ra ngoài đi dạo hay không, quen biết thêm mấy người bạn bè, nhưng mẹ nghĩ con nhất định sẽ không chịu đi, cho nên mẹ cũng không hỏi con, không nghĩ tới con sẽ một mình tới đây, đã nghĩ kĩ rồi à? Nên nghĩ thông suốt từ trước rồi.”

Cô mím môi lắc đầu cười.

Ông Quốc ở một bên nói: “Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, bà đó, nói ít hai ba câu đi.”

Bà Tuyết trừng mắt nhìn ông một cái, nhưng ở bên ngoài cũng nên giữ lại chút thể diện cho ông, không nói gì cả, bà buông cách tay đang khoác lấy tay ông Quốc , đứng ở bên cạnh cô, “Đi thôi, mẹ dẫn con đi quen biết một ít bạn bè.”

Trong giao tiếp, bà xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, cô cũng không kịp từ chối, bà đã liền giới thiệu cho cô một vị phó tổng giám đốc công ty tuấn tú.

Vị phó tổng này rất biết tiết chế và học thức, nói ra toàn văn chương, khiến cho không ít phụ nữ ở đây động lòng.

Cô đứng bên cạnh bà lẳng lặng nghe anh ta nói bậy, giấu đi nụ cười, sự chú ý lại hướng ở phía cửa khách sạn.

Tính toán thời gian, Thiện hẳn là sắp tới rồi.

“Thanh, lại gặp mặt em rồi.” Một người đàn ông mang theo nụ cười bưng ly rượu đến gần, chào hỏi cô.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, ngây người.

Đây là ai vậy?

Khóe miệng bà Tuyết vẫn duy trì mỉm cười, hạ thấp giọng nhắc nhở cô, “Đây là Sơn, lúc trước đã gặp qua trong tiệc sinh nhật của ba con.”

Cô đối với người trước mặt này diện mạo không có ấn tượng, nhưng đối với tên của anh ta quả thật có ấn tượng.

“Chào anh.”



“Lúc trước nghe nói em đi nước ngoài, sau đó thì không có động tĩnh gì, anh còn lo lắng cho em. Nhưng hiện tại xem ra, tinh thần của em không tệ, hẳn là nghĩ thông suốt rồi.”

Khi không biết nên nói gì, tốt nhất nên giữ nụ cười trên mặt.

Cô vẫn mỉm cười thanh lịch và lịch sự.

“Hôm nay trước khi ra khỏi cửa còn đang suy nghĩ có thể gặp em ở chỗ này hay không, không nghĩ tới thật đúng là để cho tôi gặp được. Chào em, không biết em có ấn tượng gì với tôi hay không.”

Một người đàn ông khiến cô có chút để mắt nhìn đang đi tới, trong tay bưng chén rượu nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trên tay cô, lập tức uống một hơi cạn sạch.

“Đây là Triệu.”

Ánh mắt cô phức tạp nhìn mẹ mình.

Trí nhớ bà tốt đến vậy sao?

“Xin chào anh Triệu.”

“Em hôm nay cùng người khác đến sao? Hay là đến một mình?” Triệu dường như tùy ý hỏi một câu.

Cô cùng mấy người này duy trì một khoảng cách nhất định, tươi cười nói: “Không phải đến một mình.”

Tức là có bạn trai.

Trên mặt Triệu và Sơn đều toát ra biểu cảm tiếc nuối, “Thật đáng tiếc, vốn tưởng rằng đêm nay có thể may mắn được khiêu vũ với em.”

Cô lại yên lặng lui bước.

Cô hối hận ngay lập tức, đặc biệt hối hận lúc trước không nên thêm mấy người này vào Facebook, nếu không cũng đã thoát thân được trong trường hợp này.

“Không biết em đi cùng ai.”

Coi suy nghĩ một chút, nếu như bây giờ cô nói là cùng Thiện tới đây, chỉ sợ mấy người này sẽ thương hại cô đến điên rồi.

“Minh đưa tôi tới đây.” Là cậu đưa cô tới, quả thật không sai.h

“Minh… nhắc đến, hồi trước tôi nghe nói chuyện di chúc của anh Thiện” Triệu thở dài, “Tôi rất tiếc, vẫn luôn sùng bái anh ấy, lại không nghĩ tới…”

Sơn cũng thổn thức vô cùng, “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới, anh ấy lại đem một phần ba di chúc của mình đưa cho một người phụ nữ khác.”

Sắc mặt bà Tuyết cũng khó coi.

Ai có con rể chết rồi bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ, còn lưu lại di chúc, đem di sản chia cho một người phụ nữ khác, đều vui vẻ không nổi.

Hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng ngại mặt mũi của con gái mình, bà không nói nhiều.

Thiện mới trở về được hai ngày, tin tức Kiều bị mang đi điều tra còn chưa truyền ra, hiện tại tin tức mọi người ở thành phố S biết được dừng lại ở hai ngày trước lúc Vũ gia phân bố di chúc.

“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.” Triệu nhìn sắc mặt cô có chút đau lòng nên chấm dứt chuyện này.

“Đúng rồi, đêm nay Phan tổng chắc là sẽ đến, tôi có tin tức, năm nay mười thanh niên kiệt xuất, tên của Phan tổng cũng ở trên bảng.”

“Sao tôi lại nghe nói, giám đốc Thiện đã qua đời là…”

“Đó là trước kia” Triệu đều tiếc nuối nói: “Ai bảo anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, nhân phẩm không đứng đắn đây?”

Nghe những lời bình luận trần trụi này, Thanh nhíu chặt mày: “Chồng tôi không nɠɵạı ŧìиɧ! Nhân phẩm không đúng càng nực cười, Triệu, tôi hy vọng anh có thể tự trọng!”

Giọng của cô không lớn, thậm chí còn bị âm nhạc trong sân lấn át vài phần.

Nhưng mặc dù thế, vẫn bị không ít người xung quanh nghe được, đều đem ánh mắt đáng thương nhìn về phía cô, thì thầm bàn tán.

Khóe miệng Triệu chậm lại, tiện thể xin lỗi: “Xin lỗi.”

Vừa dứt lời, cửa phòng yến hội mở ra, âm nhạc trong phòng theo đó dừng lại.

Cô nhìn về phía cửa, chỉ thấy anh không coi ai ra gì đi vào phòng yến hội, người hoặc vật xung quanh anh đều như không thấy, âu phục tối màu khéo léo là hồi sáng cô chọn cho anh, nơ là do cô buộc cho anh, phụ kiện là do cô chọn, dáng người rộng rãi mà gầy gò lộ ra cảm giác lực lưỡng, dáng người cao ngất cường tráng lộ ra bốn chữ “Người lạ chớ tiến vào”.

Trong ánh mắt chú ý của mọi người, Thiện đi vào hội trường, trong nháy mắt nhìn sang cô, đột nhiên nghĩ đến lúc trước, đối với sự xuất hiện của Thiệu, vẻ mặt của cô chỉ có thể dùng 2 chữ ghét bỏ để bình luận.

Dưới chân anh chậm lại, vô giác thu lại một chút.