Chương 24

“Dương. . .” Cô nhìn nụ cười như có như không trên mặt anh, những lời đã sớm chuẩn bị tốt lại không nói ra được, thay vào đó là nuốt một ngụm nước bọt.

Sao càng nhìn khuôn mặt của anh ta, tim cô càng đập nhanh thế?

Luôn có cảm giác mình đã bị nhìn thấu vậy.

Trước kia anh ta không như thế này.

Chẳng lẽ đã từng suýt chết một lần, lại thêm người phụ nữ luôn đi theo mình bảy năm phản bội, vì vậy bây giờ lòng nghi ngờ càng nặng thêm? Nhìn ai cũng thấy người đó muốn phản bội mình, nên đang bí mật quan sát?

Nếu quả thật là như thế, cô tuyệt đối không thể lơ là.

Thanh như đang đối mặt với kẻ địch, đôi mắt đẫm lệ, dùng ánh mắt chân thành mà nhìn anh. Lòng không có một chút chột dạ nào, mang những lời đã tập luyện thật tốt trong đầu ra nói: “Dương là bạn trai cũ của em, cũng có thể xem như thanh mai trúc mã. Gia đình hai bên thân thiết, anh ấy còn đối xử với em rất tốt, em vẫn luôn cho là sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ấy, thế nhưng mà sau này. . .”

Sau này ‘Thanh’ đi nhầm phòng, lên nhầm giường của anh.

Đương nhiên, cô sẽ không nói cái này. Nếu mà nói, chẳng khác gì đang ám chỉ cho anh ta biết, bây giờ cô không thể ở bên cạnh Dương là do lỗi của anh ta sao?

Đây không phải là đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh ta à?

Cái này không thể nói, cần phải sơ lược đi, nếu không ông nội này sẽ không vui đâu.

“Sau này, Dương và gia đình anh ấy không chấp nhận em, cũng bởi vì vậy mà Dương đã đi nước ngoài ba năm, không một chút tin tức gì. ” nói đến đây, cô bật khóc, nghẹn ngào nức nở nói: “Ba năm trước, sau khi Dương ra nước ngoài mà không nhận điện thoại của em, em đã từ bỏ rồi. Trước kia có lẽ anh ấy rất yêu em, nhưng mà. . .”

Thiện bóp chiếc cằm đang run rẩy của cô lên, nheo mắt lại: “Ý của em là, nếu lúc đó không phải do anh, thì bây giờ em đã kết hôn với cậu ta rồi? Cho nên những năm này, trong lòng em vẫn luôn oán hận anh?”

Cô vội vàng lắc đầu: “Không, em không có, ban đầu là do em đi nhầm phòng thật, là em đã trêu chọc anh trước. Hơn nữa trước kia ba em đầu tư thất bại, may mà nhờ có anh giúp đỡ, nếu không thì ông ấy đã sớm phá sản rồi.”

Cô dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh chăm chú, sau đó tầm mắt hơi rủ xuống, chậm rãi dựa vào anh. Một giọt nước mắt nóng hổi vừa đúng rơi xuống đầu vai anh: “Em nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho anh biết, từ ba năm trước em đã không còn bất cứ tình cảm gì với Dương, những năm này anh đối xử với em tốt như vậy, em không thể làm ra những chuyện vong ơn bội nghĩa như vậy được.”

Đáy mắt anh tĩnh lặng như nước. Cho nên cô là vì chuyện của ba năm trước, không thể không ở cùng một chỗ với anh, những năm nay vì lợi ích của nhà họ mẹ mà nhẫn nhịn?

Ngoài miệng nói không hận, nhưng trong lòng sao có thể không hận chứ?

Dù sao cũng bởi vì anh, nên mới phải chia tay với người yêu thanh mãi trúc mã khi xưa.

Thanh thâm tình chậm rãi, nói: “Sao em có thể thích Dương được? Ở bất kỳ phương diện nào, anh đều ưu tú hơn anh ta nhiều, em có thể kết hôn với anh, là do em may mắn.”

... Lương tâm có chút đau nhức.

Nhưng đến cả những lời này cô cũng đã nói ra rồi, chắc là anh ta sẽ không nghi ngờ cô nữa, đúng không?

Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn vẻ mặt anh, vẫn thâm trầm như mọi khi. Anh im lặng không nói một lời nào, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, không nhìn ra một chút manh mối nào.

Cô khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói, “Không sai, trong mấy tháng anh mất tích, Dương thật sự có ý muốn liên lạc với em, nhưng mà em chưa bao giờ nhận bất cứ lời mời nào của anh ấy cả, cho tới bây giờ cũng chưa từng một mình ra ngoài với anh ấy bao giờ, nếu như anh không tin, có thể hỏi dì Liên, dì ấy biết rất rõ.”

Chưa từng một mình ra ngoài?

Vậy lúc trước một mình cùng anh ta ăn tối dưới ánh nến là như nào?

Miệng lưỡi dẻo quẹo, ở trước mặt anh, không có một câu nào là nói thật!

Theo sau đó là sự im lặng kéo dài, trừ tiếng sấm sét ngoài cửa sổ, thì cũng không có bất cứ một âm thanh nào.

Trong nội tâm cô lo sợ bất an, tin hay không tin nói một lời, mắc gì cứ phải im lặng như thế?

Lại một tiếng sấm khác vang lên, cả căn biệt biệt thự dường như cũng bị tiếng sấm đấy làm rung chuyển.

Cô sợ hãi kêu một tiếng, gắt gao dựa vào l*иg ngực anh, ôm chặt anh không buông.

Dáng vẻ sợ hãi cứ như một con mèo nhỏ, tìm kiếm một nơi ấm áp trở che sau những cơn mưa bão hung tợn.

Cuối cùng anh cũng cười, tay xoa lưng cô: “Sau này không được như thế nữa.”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Dù quá trình thực hiện trắc trở nhưng thành quả cuối cùng cũng xứng đáng với màn diễn xuất chăm chỉ của cô tối nay.

Cô dựa vào người anh, rất quan tâm nói: “Chồng à, sáng mai phải đi bệnh viện kiểm tra vết thương sau lưng đấy, đã để lâu như vậy rồi, em rất lo lắng.”



“Chuyện vẫn chưa giải quyết xong, anh không thể lộ mặt.”

Cô biết anh ta đang làm việc đen tối, không muốn để người khác biết.

Nghĩ nghĩ, cô quyết định rèn sắt khi còn nóng, một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì giảm, ba tiếng thì tắt hẳn, mang tất cả những việc mình đã làm trong hai tháng kia nói ra.

“Thật ra. . . Có chuyện này, em muốn nói cho anh biết.”

Thiện vừa mới trở về không lâu, hiện tại anh đang tập trung vào công ty, nhất định sẽ không có thời gian và sức lực để quan tâm những chuyện nhỏ nhặt của cô. Mặc dù chuyện này nhìn thì nhỏ, nhưng sau khi anh ta ổn định tình hình xong, nó có thể trở thành một chuyện lớn.

“Chuyện gì?”

Cô rủ mắt xuống, rất thành thật giao điện thoại của mình ra: “Trong lúc anh mất tích, tất cả mọi người đều cho là. . . Khoảng thời gian đó tâm trạng em không tốt, dì Liên lo em ở nhà buồn đến sinh bệnh, cho nên luôn khuyên em ra ngoài đi dạo một chút.” nói đến đây, cô lấy hết dũng khí, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía anh: “Em vẫn luôn muốn cùng anh đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng mà anh vẫn luôn bận bịu vì chuyện công ty, không có thời gian. Nên là sau khi anh mất tích được một tháng, em đã đi rất nhiều nơi.”

Anh nhận lấy điện thoại cô đưa qua, giao diện là vòng bạn bè wechat của cô.

Không có thông tin nào được cập nhật từ một tháng trước. Bức ảnh gần nhất là được chụp ở sân bay, với dòng caption vô cùng buồn bã.

“Em đã trở về, nhưng mà anh vẫn chưa quay về.”

Anh lướt lên đọc các bài đăng, toàn bộ đều là đau khổ và bi thương, vô cũng não nề.

“Cuối cùng em cũng đã tới thành phố, mà trước kia anh đã từng hứa sẽ dẫn em đi.”

Là một bức ảnh chụp ở sân bay Paris.

“Thời tiết London, giống như ngày anh rời đi vậy.”

Tấm này được đăng vào ngày cô vừa tới London, bởi vì quá kích động mà suýt quên mất vali của mình luôn.

“Ngồi trên khinh khí cầu, dường như em đã được lại gần anh hơn một chút.”

Phía dưới còn đính kèm một bức ảnh chụp bầu trời.

Bức ảnh này được chụp lúc cô tới Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu, đến giờ anh vẫn còn nhớ lúc ấy cô ta chụp tới mười tấm liền.

Cô ta không nhắc tới, anh cũng suýt nữa quên mất. Một khoảng thời gian ‘Sau khi chết’, anh đã đi theo cô ta du lịch vòng quanh thế giới, vậy mà lại thấy không ít cảnh đẹp hiếm lạ. Thậm chí anh còn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, so với ba năm này còn vui vẻ hơn nhiều.

Thanh thấp giọng nói: “Em một mình đi nhiều nơi như vậy, thực hiện nguyện vọng lúc trước mà bản thân cho là rất vui vẻ, nhưng mỗi lần đặt chân đến một quốc gia, em lại cảm thấy rất nhàm chán, em căn bản không có chút tâm trạng mà ngắm nhìn một thành phố xa lạ. Thiện, nếu như sau này có cơ hội, anh cùng em đi xem nhé, được không? Em muốn đi cùng anh.”

Lướt đến cuối, đầu ngón tay anh dừng lại, nhìn về phía coi.

“Sau này có cơ hội, anh đi với em.”

Giọng điệu không giống như chỉ thuận miệng đồng ý cho xong.

Cô nghe xong, nín khóc mỉm cười, đáy mắt ẩm ướt, cô kích động nói: “Vậy nhé, anh đồng ý rồi đó, không được phép lừa em.”

“Ừ.” Anh nhìn vòng tròn bạn bè của cô thêm một lần nữa, sau đó ấn nút trở về, ngay dưới mắt cô mở Insta ra.

Cô nhìn anh tìm và mở Instagram của mình ra một cách thuần thục, mặc dù cái tài khoản kia cô đã đăng xuất, rồi xoá bỏ mọi vết tích, nhưng không phải có một câu nói xưa là, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa sao? Mà cái Insta kia chính là nơi có thể vạch trần ‘Việc trái với lương tâm’ mà cô làm, sao có thể không sợ?

Cô cười hỏi: “Thiện, anh có chơi Insta không?”

“Hôm qua có nhìn thử, cảm thấy rất thú vị” Anh gõ một chữ: Chị.

Tim cô run lên.

Đừng hốt hoảng, bình tĩnh.

Trùng hợp mà thôi.

Chữ thứ hai: Đây.

Nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, đã không còn duy trì được độ cong khoé miệng nữa.

Anh lại gõ thêm chữ thứ ba: Đâu.

Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.



Là trùng hợp sao? Từ trước đến nay, cô vẫn luôn rất cẩn thận, cho tới bây giờ cũng chưa có ai biết được acc phụ Insta của cô, sao anh ta lại đột nhiên biết được chứ?

Đúng vậy, nhất định là trùng hợp.

Anh trầm mặc một lát, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Lòng cô muốn xoắn cả lại rồi.

“Chồng à, anh muốn xem cái gì? Em tìm cho anh.”

“Có một tài khoản Insta anh không nhớ rõ lắm, chờ anh nghĩ một lát.”

“?” Cô chột dạ cười một tiếng, ý đồ quấy nhiễu sự chú ý của anh: “Là “hướng dẫn làm một người phụ nữ giàu có” đang hot cách đây hai ngày sao?”

“Không phải.”

“Vậy. . . Là cái gì? Anh nói cho em đi, em tìm giúp anh.”

Thiện nhìn về phía cô: “Anh nhớ ra rồi.”

Sau đó anh tiếp tục gõ thêm chữ trên khung tìm kiếm.

Trên thực tế, ở khung tìm kiếm đã hiện ra tài khoản Insta “Chị đây đâu cần lo tiền bạc” nhưng anh lại như không nhìn thấy, tiếp tục gõ: Cần.

Chỉ thấy cô hãi hùng khϊếp vía.

Không cần đoán, là acc phụ của cô rồi.

Dạo gần đây cô đi du lịch nước ngoài, tài khoản Insta đã gần cán mốc 300.000 người theo dõi, mỗi ngày fan trên đó đều vô cùng tích cực bình luận.

Nhưng mà vì sao anh ta lại tìm acc phụ này của cô?

Chẳng lẽ anh biết cái gì rồi?

Nhưng phong cách của acc phụ với phong cách của cô khác nhau hoàn toàn, sẽ không ai nghĩ có liên quan gì đến nhau mới đúng, làm sao anh biết được?

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?

“Chồng ơi, anh tìm cô ấy làm gì thế?”

Anh ẩn ý nói: “Chút nữa em sẽ biết.”

Không, một chút em cũng không muốn biết!

Cô do dự, không cẩn thận ‘ném hỏng’ điện thoại, xác suất lớn bao nhiêu nhỉ.

“À chồng, đột nhiên em nhớ tới một việc, chính là vừa rồi dì Liên nói. . .”

Lúc cô đang nói chuyện, anh đã viết xong mấy chữ ‘Chị đây đâu cần lo tiền bạc’, rồi nhấp vào tài khoản đứng đầu, kéo xuống xem hình ảnh,: “Người này có duyên với em nhỉ, giống y hệt em, từ địa điểm đến thời gian, thậm chí. . .”

Anh đưa bức ảnh chụp bầu trời có khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ trên Insta cho cô nhìn.

“Em xem có trùng hợp không, tấm hình này so với tấm hình trên vòng bạn bè của em giống nhau y đúc.”

Sau khi anh nói xong câu này được 0.05 giây, cô rất cơ trí nghĩ ra một lý do.

“Bởi vì em đã lưu ảnh từ Insta này!” Cô ra vẻ rất thích chủ Insta: “Em rất thích cô ấy, có thể sống theo ý mình, muốn đi đâu thì đi đó, vui vẻ tự do.”

Đáy mắt anh sâu thẳm, đầy ẩn ý khiến cô không thể hiểu được: “Ừ, anh cũng rất thích.”

Thanh sững sờ.

Anh có chút kỳ lạ.

Lời này giống như có ý riêng, lại giống như chỉ thuận miệng nói ra, vì vậy cô lại không nắm bắt được một chút manh mối nào.

Nhưng hình như, anh đang không vui.

“Em giải thích cho anh một chút, bức ảnh đăng trên vòng bạn bè của em là vào 9 giờ sáng 10 phút, mà ở trên Insta này lại là 9 giờ 13 phút, em lưu ảnh của cô ấy như nào thế?”