Chương 22

Cô có thể nhìn thấy rõ những vết thương trên khắp cơ thể của anh.

Có nông có sâu, có dài có ngắn, những vết sẹo bao phủ toàn bộ phần lưng và phần ngực của anh.

Từ những vết sẹo này cũng đủ thấy vụ nổ trên du thuyền ba tháng trước nguy hiểm như thế nào.

Vết thương ở sau lưng anh vẫn chưa lành, nhưng hiện tại anh vẫn tỏ ra rất bình thường, không nhìn ra một chút yếu ớt đau đớn nào ngay cả khi có thương tích trong người.

Đôi mắt của cô rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình, không nhìn về phía anh nữa, chỉ thấp giọng nói: “Em không ngủ được. “

Anh đang cài lại cúc áo sơmi: “Em đi ngủ trước đi, anh sẽ vào ngay.”

Cô thấp giọng đáp lại rồi xoay người rời đi.

Nghe tiếng bước chân, xác định người đã đi rồi, Thiện lại cởϊ áσ sơ mi ra lại, quay lưng về phía gương nhìn vào vết thương ở sau thắt lưng.

Đó là một tư thế rất khó chịu, rất bất tiện. Bên cạnh là bông gạc và những loại thuốc cần thiết, anh tay cầm tăm bông cố gắng thoa thuốc lên miệng vết thương đáng sợ kia.

Thanh m trở lại giường nhìn về hướng ánh sáng từ phòng thay đồ. Không biết vì sao trong lòng cô luôn có cảm giác buồn bực, cô khẳng định cảm giác này rất khó chịu, nó khiến cô mất ngủ, trằn trọc cả đêm.

Anh ta đã lớn như vậy, chắc sẽ biết thoa thuốc chứ?

Cô vốn đã vụng về, bưng mỗi tách cà phê đắng cũng khiến anh nổi trận lôi đình. Nếu giúp anh thoa thuốc, lỡ làm đau anh, chẳng phải anh lại trách mắng cô sao.

Cô ôm chặt chiếc chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đừng quan tâm nữa, đi ngủ thôi!

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh những vết thương ghê rợn chằng chịt sau lưng của anh.

Nếu trên người đã có vết thương nặng như vậy, anh còn bận rộn với công việc cho đến bây giờ sao?

Anh không biết mình không khỏe sao?

Cô không nhịn được mà tức giận, người này vừa mới từ cõi chết trở về một lần nữa, cũng không biết ghi nhớ lâu hơn một chút. Vừa trở về mà đã không coi trọng thân thể mình, cho rằng mạng mình lớn lắm sao?

Quên đi, tốt xấu gì cũng là chồng trên danh nghĩa của cô. Cô chỉ nhìn qua xem vết thương của anh ta đã xử lý xong chưa thôi, nếu xong rồi cô sẽ quay lại ngủ tiếp.

Dù sao cũng chỉ nhìn một cái, cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.

Cô đứng dậy, đi chân trần rời khỏi giường, nhón chân nhẹ nhàng đi tới cửa phòng thay đồ, cơ thể nấp ngoài cửa, lặng lẽ thò đầu nhìn về phía anh.

Anh vẫn ở trong tư thế khó xử và bất tiện đó, tay cầm tăm bông sát trùng vết thương, có thể đã dùng hơi nhiều sức, tăm bông không cẩn thận chọc vào vết thương, đôi mắt anh nhíu chặt, hai hàm răng nghiến chặt lại ngăn không cho tiếng rêи ɾỉ bật ra.

Ngay cả một vết thương cũng không xử lý tốt!

Thực sự là vô dụng!

Cô cảm thấy mình sắp bị bộ dáng vụng về của anh ta gấp chết rồi, thở dài đi vào phòng: “Để em làm cho.”

“Không cần, em đi ngủ trước đi, anh có thể tự làm, đã tốt hơn rồi.”

Lúc trước đứng ở cửa phòng thay đồ, cách xa như vậy chỉ nhìn thấy đại khái. Hiện tại đứng gần như vậy, vết thương trên người anh càng thêm rõ ràng, mỗi một vết sẹo, mỗi một vết thương sắp lành đang lưu lại vảy, bên cạnh cơ thể vốn phẳng lì lại xuất hiện lên cơ bắp cường tráng xếp thành mấy khối, càng thêm dữ tợn đáng sợ.

Cô nhíu mày, buồn bực nói: “Anh ngồi xuống đi, để em thoa thuốc cho.”

Không cần anh cho phép, cô to gan vươn tay lấy mất chiếc tăm bông trên tay anh, bắt anh ta ngồi xuống ghế, lộ ra tấm lưng đầy vết sẹo.

Thiện quay đầu như muốn nói cái gì đó, đã bị cô tức giận nói một câu: “Đừng nhúc nhích!”

Anh bật cười: “Em như vậy là đang quan tâm anh sao?”

Cô không để ý tới anh, tay vẫn nhúng tăm bông vào dung dịch sát trùng, ngồi xổm xuống, vết thương sắp lành gần ngay trước mắt, tay cô run lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua vết thương.

Kỳ thật những vết thương này rất xấu xí, giống như con sâu bướm, có nhiều hình dạng khác nhau, nhưng lại mọc sau lưng của anh, không hiểu sao lại tăng cho anh vài phần nam tính.

“Tại sao vết thương vẫn chưa lành?” Cô hỏi anh.

Đầu ngón tay cô mềm mại chạm vào những vết sẹo đó mang lại cảm giác tê dại tựa như bị điện giật.

Cổ họng Thiện co giật kịch liệt, hương thơm tỏa ra từ người con gái bên cạnh khiến tâm trí anh không yên, không khỏi có chút không tập trung.

Thật lâu sau, anh nhắm mắt bình tĩnh, giọng nói trầm khàn như bị bóp nghẹt: “Thoa thuốc”

Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần, chợt nhận ra sắc mặt mình đã ửng hồng, cô cẩn thận từng chút từng chút một thoa thuốc lên vết thương.



“Có đau không?”

“Không đau” Anh nghiêng người nhìn cô, thấy đôi chân trần giẫm lên thảm, dứt khoát đem bình thuốc sát trùng đưa cho cô: “Anh buồn ngủ rồi, em trực tiếp đổ lên đi.”

“Trực tiếp đổ lên sao?” Cô dùng một ánh mắt hoài nghi nhìn anh.

Anh đem bình thuốc nhét vào tay cô, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: “Ừm”

“Ồ” Cô cầm bình thuốc cẩn thận chậm rãi đổ lên vết thương sâu nhất bên hông anh, sau đó dùng tăm bông thoa thuốc khắp vết thương, mép cạnh vết thương cũng không bỏ qua.

Lông mày anh nhíu chặt, cơ bắp thoáng chốc căng chặt, khớp bàn tay nắm chặt thành ghế đến mức trắng bạch, yết hầu chuyển động lên xuống, anh mở mắt, thở phào nhẹ nhõm.

“Có đau không?” Cô lại hỏi anh. Thiện đã không còn đủ sức để trả lời câu hỏi của cô, anh nghiến răng nói ngắn gọn ba chữ: “Thoa thuốc đi. “

Cô nhẹ nhàng đổ thuốc trong bình đều lên vết thương, ngồi xổm sau lưng anh, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm của anh hiện giờ, chỉ có thể dựa vào hành động cùng giọng nói của anh để phán đoán rốt cuộc anh có đau không.

Nhưng anh lại không nói cũng không có hành động gì bất thường, chắc là ở trọng phạm vi có thể chịu được, đúng không?

Cô thấy vậy đổ nhiều hơn một chút, Thiện suýt chút nữa bị hành động của cô làm cho đau chết mất!

Anh cắn răng chịu đựng.

Đã thoa thuốc xong, anh cũng không có chút động tĩnh nào, cô băng bó vết thương thật cẩn thận cho anh, cô thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi!”

Bàn tay nắm chặt ghế buông lỏng, anh cảm thấy chuyện thoa thuốc này tự mình làm sẽ tốt hơn.

Cô mà thoa thuốc cho anh nhiều lần, chỉ sợ anh sẽ không chịu được mà giật bình trong tay cô.

“Được rồi, em đi ngủ trước đi.”

Cô dọn dẹp mọi thứ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, một lúc sau mới lên giường chuẩn bị đi ngủ.

1 giờ sáng.

Coi nhắm mắt nghe động tĩnh trong phòng tắm, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng bỗng cảm thấy bên giường trái lõm xuống, một hơi thở quen thuộc xâm nhập vào khoang mũi, cô nghiêng người tiến tới, cuộn tròn mình vào trong lòng anh.

Chỉ trong vài giây, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm hôm sau, Thanh ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện trên bàn ăn, dì Liên kêu ba bốn lần mới có thể đánh thức được cô.

Dì Liên nhìn thấy vẻ mặt bơ phờ của cô, lo lắng hỏi: “Cô chủ, tối hôm qua cô ngủ không ngon sao? “

Tối hôm qua, cô xử lý vết thương cho Thiện, hơn một giờ mới ngủ, hiện tại mới tám giờ đã thức dậy, dĩ nhiên cô sẽ ngủ không ngon rồi.

Cô uống sữa đậu nành, lười biếng gật đầu: “Vâng.” Sau đó, cô hỏi: “Còn Thiện thì sao?”

“Buổi sáng, cậu Minh có tới. Cậu chủ ăn sáng xong đã cùng cậu ấy nói chuyện trong thư phòng rồi.”

Chắc lại là về công việc.

Anh vừa trở về đã luôn bận rộn không ngừng, đã vậy vết thương trên cơ thể còn chưa lành hẳn, anh ta thật sự không quan tâm đến cơ thể của mình sao?

Dù sao anh cũng không quan tâm đến, thì cô lo lắng làm gì chứ?

Cô chỉ mong sao mình không phải góa phụ là được!

Thanh buông cốc sữa đậu nành xuống: “Dì Liên, con ăn xong rồi.”

Dì Liên nhìn thấy cô gần như không động vào bữa sáng trên bàn: “Cô sao vậy? Cô rõ ràng chưa ăn gì nhiều mà.”

Hai ngày nay, khẩu vị của cô không tốt, không ăn được bao nhiêu: “Tối hôm qua, con ngủ không ngon, cũng không thèm ăn lắm. Con lên lầu nghỉ ngơi một chút vậy.”

“Vậy có chuyện gì, cô có thể gọi tôi.”

Cô gật đầu, đi lên lầu.

Khi đi ngang qua thư phòng, cửa phòng bị đóng chặt, cô đột nhiên nghĩ đến vết thương trên người anh tối hôm qua, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, khi cô nhận ra mình lại lo lắng cho anh ta, hận không thể đánh một cái thật mạnh để đánh thức bản thân.

Lắc đầu, cô bước nhanh về phòng.

Nghỉ ngơi chưa tới nửa tiếng đồng hồ, dì Liên hốt hoảng chạy lên đẩy cửa phòng, đánh thức cô đang ngủ say, nhỏ giọng nói: “Cô chủ, dưới nhà có một cậu trai tên Dương, nói là muốn tìm cô, cô xem…”

Dì Liên cũng biết Dương là ai. Một tháng trước, cô xảy ra tai nạn giao thông, cậu ta còn đến bệnh viện thăm, lúc nào cũng lộ vẻ mặt quan tâm không lừa được người khác, dì là người từng trải cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.



Dù sao anh và cậu Minh đang ở thư phòng nói chuyện, chuyện này cũng không biết phải nói bao lâu, dì Liên cũng không quấy rầy đến anh, lặng lẽ nói chuyện này với Thanh.

Cô nghe thấy thế thì giật mình tỉnh dậy, cơn buồn ngủ biến mất, trong nháy mắt đã bị dọa tỉnh.

“Ai? Dương?”

“Đúng vậy, cậu ấy đang ngồi chờ dưới phòng khách. Cậu ấy tự nhiên xông vào, nói là nhất định phải nói chuyện với cô. Cậu chủ đang bận việc trong thư phòng, dì không dám quấy rầy cậu ấy, cô xem….”

Thanh vội vàng rời giường: “Dì Liên, cái đó…, cái kia… Dương là một người bạn bình thường của con thôi. Để anh ấy nói chuyện với con được rồi, đừng nói với anh Thie. Bây giờ con xuống ngay đây.”

“Vâng. Được rồi.”

Cô chạy vội xuống, trong lòng gấp đến phát hoảng.

Hôm qua Thiện trở về, toàn bộ tinh thần cô đều đặt trên anh ta, cô đã cho số điện thoại di động của Dương vào danh sách đen, cũng quên mất việc trả lời tin nhắn của anh ấy.

Không đợi được tin nhắn của mình, tổ tông Dương này vậy mà lại tự mình tới!

Xong rồi.

Nếu như để vị chồng kia nhìn thấy, cô cũng không biết bản thân sẽ chết như thế nào?

Lúc đi ngang qua thư phòng, bước chân cô nhẹ nhàng hơn một chút, cho đến khi đã qua thư phòng, cô lúc này mới vội vàng đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Dương đi lại trong phòng khách, vẻ mặt lộ rõ tâm trạng lo lắng bất an.

Cô vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Anh Dương?”

Anh nghe theo âm thanh nhìn về phía coi, lúc này đã được nhìn thấy cô, biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt cũng tiêu tan không ít, thậm chí anh ta còn thở phào nhẹ nhõm.

Từ giây phút coi đột nhiên cúp điện thoại vào hôm qua, cô cũng không gọi điện lại cho anh ta, trong lòng Dương cảm thấy rất khó chịu. Đợi cả ngày trời, cuối cùng cũng không kiềm chế được, tự mình đến tận cửa để xem đã xảy ra chuyện gì.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao anh không thể gọi điện thoại cho em? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Em không sao.” Cô cố gắng bình tĩnh lại bản thân, bình thản ngồi trên ghế sofa, mỉm cười: “Hôm qua, em có một chút chuyện, quên gọi lại cho anh. Hôm nay anh tới tìm em có chuyện gì vậy?”

“Kết quả cuộc phân chia di chúc ngày hôm qua thế nào? Họ có làm khó em không?”

Cô mỉm cười, tay phải đặt lên tay trái đang run rẩy không ngừng của mình: “Không có, mọi chuyện rất thuận lợi.”

Dương thở phào nhẹ nhõm: “Em không sao là được rồi” Anh ta nở một nụ cười, dù sao mình cũng không nói trước mà đã tới đây: “Xin lỗi, hôm qua em không gọi lại cho anh, anh cũng không liên lạc được với em, anh rất lo lắng cho em, không nhịn được đã chạy ngay đến đây gặp em..”

Dì Liên bưng trà ra cho hai người, có chút sốt ruột nhìn về phía Thanh.

Cô uống một ngụm trà, ánh mắt hướng lên lầu.

Hôm qua, Thiện nói tạm thời không muốn để cho tin tức mình đã trở về truyền ra ngoài. Nếu hôm nay cô nói cho Dương tin tức anh trở về, chẳng khác nào làm hỏng chuyện của anh, nếu bị anh ta truy vấn…

“Cám ơn anh đã quan tâm đến em, anh cũng thấy hiện tại em vẫn rất tốt, chút nữa em có một số công việc, anh xem…” Mau đi nhanh đi, lỡ như gặp phải chồng cô, tất cả đều xong đời!

Dương cúi đầu cười tự giễu: “Em không có việc gì là tốt rồi, hôm nay quả thật đã mạo phạm đến em, hy vọng em sẽ không để ý.

“Không sao.” Chừng nào anh mới đi!!!

Dương mỉm cười, ngồi trên sofa, động tác ngồi dường như vững vàng hơn một chút.

“Thanh, tối mai em rảnh không? Anh có hai vé cho buổi hòa nhạc, anh cũng biết em thích nó, vì vậy anh…”

Cô vội vàng ngắt lời anh: “Không, em không có thời gian.” Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy như vậy còn chưa đủ, thấp giọng nói: “Dương, em biết tâm ý của anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian này, nhưng mà, em vẫn cảm thấy anh có thể tìm được một cô gái tốt hơn em, chứ không phải tiếp tục lãng phí thời gian với em nữa.”

Lời này coi như là một lời từ chối cho anh ta. Dương nhíu mày: “Thanh, em làm sao vậy? Có phải anh đã làm gì sai không? “

Cô ngoài mặt duy trì nụ cười, nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt. Đã nói đến như vậy, anh ấy sao có thể thâm tình như vậy chứ? Vẫn chưa rời đi sao?

Nếu như Thiện đi xuống, anh muốn đi cũng không đi được!

“Trong khoảng thời gian này, em đã cẩn thận suy nghĩ, em phát hiện em vẫn không thể quên được anh ấy, em…” Khóe miệng cô tươi cười có chút ảm đạm, lời còn chưa nói xong, Dương cũng hiểu được lời cô nói có ý gì.

Anh bình tĩnh, cô chuẩn bị đợi anh ta rời đi thì: “Thanh, anh biết em không quên anh ta, hai người đã sống chung được ba năm, chắc chắn sẽ rất khó quên. Anh không ngại, anh sẽ chờ em, nếu ba tháng không được thì anh sẽ chờ ba năm, nếu ba năm cũng không được thì anh sẽ chờ mười năm. Một ngày nào đó, em sẽ hiểu được tình cảm của anh thôi.”

“…… Dương, anh đừng như vậy, em không thể quên anh ấy, bất kể là ba hay mười năm, em cũng sẽ không bao giờ quên được anh ấy, trái tim của em đã đi theo anh ấy rồi!” Cô hít sâu một hơi, giọng điệu kiên quyết: “Sau này nếu không có chuyện gì, chúng ta vẫn nên đừng liên lạc nữa. Những chuyện xảy ra hôm nay, em sẽ không nhớ tới nữa, không có việc gì thì anh hãy về trước đi.”

“Thanh…”

Cô nghiêng đầu, không muốn nhìn Dương. Ánh mắt lo lắng hướng về phía trên lầu, không kịp đề phòng đã nhìn thấy Thiện đang đứng trên hành lang tầng ba, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt rất lạnh lùng. Nhìn hai người “ngược luyến tình thâm”.