Chương 12

Số lần cô uống rượu có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi vì ít khi uống rượu, cho nên căn bản không biết ba ly rượu tối qua lại mạnh như thế. Cô ngủ một giấc mê man đến tận hơn 11 giờ trưa, tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy rất buồn ngủ.

Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Thanh ráng mở mắt ra, với tay lục lọi hai bên gối, mãi vẫn không tìm thấy gì. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nghĩ mãi vẫn không biết tối qua mình đã ngủ thế nào, điện thoại cũng bị ném vào một góc giường.

Cầm điện thoại di động lên xem, thì ra là dì Liên.

Cô tỉnh ngủ được bảy tám phần, khẽ vỗ vào hai bên má cho tỉnh táo hơn.

‘‘Alo dì Liên.” Cô nói xong một câu, giọng điệu vẫn như thường.

”Cô chủ, cô đến Paris sao không gọi về một cuộc nào vậy?” dì Liên trách móc: ” Sáng sớm nay, tôi gọi cho cô mà cô không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời. Cậu Minh vì lo lắng mà suýt chạy sang Paris tìm người rồi đó.”

”Xin lỗi dì Liên, con không sao, chỉ là hôm kia đến nơi thì đã trễ lắm rồi. Con nằm ngủ một mạch nên không để ý tin nhắn, dì giúp con chuyển lời lại với Minh một tiếng…….”

”Cậu ấy aizz…Cô chủ, cô tự gọi cho cậu ấy đi ” – Nói xong, dì Liên lại nhịn không được mà lải nhải: ”Cô chủ, trước khi cô rời đi đã hứa với tôi và cậu Minh là mỗi ngày sẽ gọi điện thoại về báo tình hình mà, thế mà bây giờ lại không nói một tiếng nào? Biết vậy lúc đầu nên để thêm một người đi theo bên cạnh cô, một thân một mình bên đó lỡ xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc cho cô đây? Cô lại không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của tôi, cô đây là muốn làm tôi tức chết sao?”

Thanh thành thật nhận sai: ” Xin lỗi dì Liên, con biết sai rồi, sau này ngày nào con cũng sẽ nhớ gọi điện về nhà.

”Dì Liên thở dài một hơi, bà nghĩ đến cảnh chỉ có cô một mình ở nước ngoài nên mới không khống chế được cảm xúc, nói không suy nghĩ.

” Vậy sau này cô không được quên nữa đó.”

” Yên tâm đi ạ, không quên đâu mà.”

Cúp máy xong, cô tìm số điện thoại của Minh, bất chợt thấy đau đầu.

Cũng tại hôm qua uống quá nhiều, nên cũng quên luôn việc này.

Chuông điện thoại chỉ reo vài tiếng là đã kết nối.

”Minh à, tôi….”

Cô còn chưa dứt lời đã nghe một giọng nói lo lắng trả lời: ” Chị dâu, chị không sao chứ?”

”…..Tôi không sao, hôm qua có chút mệt nên không xem điện thoại” – Thanh thở dài một tiếng: ” Xin lỗi, để cậu và dì Liên lo lắng rồi.”

”Không sao thì tốt rồi ” – Minh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói không còn căng thẳng nữa: ” Dì Liên…. Dì rất lo cho chị, nếu có thời gian rảnh thì mỗi ngày chị hãy gọi cho dì ấy báo tình hình nhé.”

”Ừm, tôi nhớ rồi.”

Tiếp sau đó là một sự im lặng đến nghẹt thở, cô ngập ngừng nói : ” Nếu không có việc gì nữa, tôi cúp máy đây.”

”Ok.”

Sau khi cúp điện thoại, cô mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn, quăng điện thoại sang một bên rồi nằm uỳnh lên giường. Chưa đầy mười phút sau, ở ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.

Mới sáng sớm, đám người này điên rồi.

Cô gắng gượng ra khỏi giường đi mở cửa, đập vào mũi là hương hoa hồng nồng đậm.

Ngoài cửa là nhân viên khách sạn, bưng một bó hoa hồng to.

” Chào cô, đây là bó hoa hồng của anh Alex muốn gửi tặng cô.”

Thanh sững sờ một lúc mới phản ứng lại, cười nhẹ hỏi lại nhân viên: ” Anh Alex chỉ định phải tặng cho tôi sao?”

” Đúng vậy. Anh Alex còn nói tối nay muốn mời cô cùng nhau ăn tối.”

” Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Cô nhận bó hoa nặng trĩu từ nhân viên, tiện thể boa cho cậu ta một chút tiền.

Đóng cửa lại, Thanh nhìn bó hoa một cách ưu sầu, không cần đếm số bông, nhìn thoáng qua chắc cũng biết chín mươi chín đóa.

Kết hôn với Thiện ba năm rồi, cô chưa lần nào được nhận một đóa hoa từ anh cả.

Anh không biết lãng mạn nên mới không tặng, đằng này cô và Alex chỉ mới quen nhau vỏn vẹn một ngày thôi. Anh ta không biết gì về cô, vậy mà lại tặng một bó hoa hồng, nhìn dáng vẻ này hình như đang muốn công khai theo đuổi cô à?

Đàn ông nước Pháp đều lãng mạn như vậy sao?

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng bối rối.



Cô chỉ đến đây để du lịch thôi, không nghĩ đến còn được soái ca người Pháp để trong lòng.

Tuy rằng soái ca vừa lãng mạn vừa đẹp trai, cùng anh ta nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cô nghĩ kĩ lại, đừng nên chọc vào vị soái ca người Pháp này thì hơn, nếu không sẽ có rất nhiều rắc rối kéo theo sau.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Cô quyết định lập tức rời khỏi Paris trong hôm nay.

Ba giờ chiều máy bay cất cánh, trước khi rời khỏi Paris cô điên cuồng mua sắm rồi gửi về nước.

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó mãn nguyện ngồi lên máy bay, rời khỏi thành phố Paris – nơi mà cô mới chỉ ở có hai ngày, không mang theo một chút lưu luyến nào.

Nơi tiếp theo là London nước Anh.

Vừa hạ cánh, trên tài khoản Insta” Chị đây đâu cần lo tiền bạc” đã đăng một bài: Check in London.

Đính kèm biểu cảm lè lưỡi nghịch ngợm, thêm bức ảnh bầu trời trong xanh ở London kết hợp với đường phố phong cách Anh, thoạt nhìn đã biết là đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài, tâm trạng rất thoải mái.

Trên Facebook cô cũng đăng tấm ảnh 45 độ chụp ở gốc phố London, thêm dòng trạng thái buồn bã: Bầu không khí của Luân Đôn, giống hệt ngày mà anh rời đi.

Thật khiến người thở dài.

Cô ở London năm ngày, check in tại những địa điểm nổi tiếng. Insta khí thế ngất trời, Facebook lại âm u buồn thảm.

Sau đó bay qua Phần Lan xem cực quang, lại bay tới thành phố Venice, mặc bộ bikini khoe thân hình gợi cảm. Chuyện này làm cho Thiện tức chết, ngay cả nghĩ tới anh cũng chẳng muốn nghĩ.

Ở lại Venice vài ngày, cô bay qua Thổ Nhĩ Kì để đi khinh khí cầu, sau khi tham quan các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đây thì cô lại bay qua Ai Cập để xem kim tự tháp.

Thoáng cái đã ở nước ngoài hơn một tháng, Insstagram của cô suýt nữa được chứng nhận thành vloger du lịch, đạt thêm hơn 50.000 người theo dõi.

Tất nhiên, nhiều tháng bôn ba phiêu bạt giang hồ, dù cho cô có cẩn thận chống nắng cách mấy cũng phải rám nắng vài phần.

Ma Thiện không còn gì để nói nữa, anh không biết năng lượng nhiệt huyết của cô lấy ở đâu ra. Cô có thể hào hứng đi du lịch một mình cả tháng trời, giờ vẫn còn rất hăng say vui vẻ.

Sau khi xem xong kim tự tháp, Thanh cuối cùng cũng về nước. Lần này về, cô không nói với ai cả, tính tạo bất ngờ cho dì Liên.

Xuống sân bay đã là bốn giờ chiều, cô bắt taxi tới biệt thự lúc 5 giờ. Vừa xuống xe thì cô phát hiện trước cửa biệt thự có rất nhiều xe hơi đậu ở ngoài, biển số xe trông rất quen thuộc.

Thanh bước vào nhà: “Dì Liên, con về rồi nè.”

Trong phòng khách có tiếng nói chuyện không ngừng, một tiếng bước chân vội vàng đi về phía cô. Dì Liên chạy từ trong biệt thự ra, nhìn thấy cô, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: ”Cô chủ! Sao cô về lại không báo một tiếng cho tôi biết chứ!”

“Không phải con đang muốn làm dì bất ngờ sao?”

Dì Liên nhìn gương mặt mỉm cười của cô, cặp lông mày sáng ngời, tinh thần so với một tháng trước đã tốt hơn rất nhiều.

Bà lấy vali từ trong tay cô: ” Về thì tốt rồi, cô còn chưa ăn cơm phải không? Tôi sẽ làm cho cô…..”

Dì Liên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn vào trong biệt thự với ánh mắt do dự.

“Sao vậy?”

Thanh vừa bước vào hành lang, cô đã nghe thấy tiếng giày cao gót bước trên nền nhà cẩm thạch, tiết tấu theo nhịp, không chút hỗn loạn nào.

Vừa nghe tiếng giày cao gót đã biết là của ai, cô im lặng đảo mắt qua nhìn.

“Kiều, sao cô lại đến đây vậy?”

Người phụ nữ đứng trước mặt cô mang một đôi giày cao gót, thân hình cao và cân đối.

Trong sự ấn tượng của Thanh, cô ta quanh năm đều mang những đôi giày hơn 5cm, không biết mệt mỏi. Trước giờ, cô trước mặt chồng là trong sáng nhút nhát, còn Kiều thì là một người phụ nữ gợi cảm gan dạ.

Cô ta là cánh tay đắc lực của Thiện, từ khi anh thành lập công ty đến giờ. Cô ta luôn nhận mình là trợ lí của anh, thay anh sắp xếp hết các công việc và lo cả mọi chuyện trong đời sống sinh hoạt.

Không cần biết là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, cô ta đều có thể làm được hết.

Ngay cả chuyện riêng tư cũng vậy, có thể thay thế cả cô cùng anh tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ.

Cô và cô ta khác nhau ở chỗ, một người đối nội, một người đối ngoại.



Cô biết rõ chồng mình rất tin tưởng cô ta.

” Tôi đến đưa di vật ở công ty của anh Thiện.”

Di vật ?

Cô đi vào trong nhà, nhìn thấy phòng khách chất đầy đồ của Thiện.

Hơn nữa, trong phòng còn có những vị khách không mời mà đến.

“Chú, sao chú lại đến đây?”

Trông thấy ông chú, Cô e rằng chuyện này không đơn giản.

Ông ấy vì di sản, đến cả việc để những người phụ nữ khác giả vờ mang thai con của Thiện cũng làm ra được, lần này không biết lại có âm mưu gì.

Ông chú liếc mắt nhìn Kiều, không nói gì.

Kiều hiểu rõ gật đầu: “Thanh, là thế này, hai hôm trước trong lúc tôi ở công ty dọn dẹp đồ của Vũ tổng thì tìm thấy một tờ di chúc của anh ấy.”

Thanh cau mày lại: “Di chúc?”

Thiện cũng nhíu mày, đến anh còn không biết mình đã lập ra di chúc khi nào?

“Đúng vậy ” Kiều đưa tờ di chúc ra cho cô: “Nội dung của tờ di chúc tôi đã đưa qua cho luật sư kiểm tra tính xác thực, đích thực là khi còn sống Vũ tổng đã lập ra.”

Cô nghi ngờ nhìn tờ di chúc, xem sơ qua những đoạn nhiều chữ, khi xem đến đoạn phân chia di sản.

Đột nhiên hiểu ra.

Cô còn thấy lạ, sao hôm nay ông chú lại tới đây với dáng vẻ như một vị đại gia như thế. Thì ra trong tờ di chúc của Thiện có ghi, vì cảm ơn công nuôi dưỡng ông chú, 30% tổng tài sản chuyển cho ông ta, 30% cho cô, 10% cho Minh, đối với 30% còn lại….

Để lại cho cô Kiều?!

Cô ngước mặt lên nhìn về phía Kiều.

“Thành thật mà nói, Vũ tổng để lại cho tôi 30% tài sản thừa kế của anh ấy, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.”

Ông chú cũng thở dài một tiếng: “Chú biết ngay mà, thằng Thiện không phải là loại người vong ơn phụ nghĩa, nó còn nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của chú đây thật không uổng công mà. Thanh à, con nhìn kỹ mà xem, nếu như không có gì sai sót, thì qua hai ngày nữa hãy tìm luật sư giải quyết chuyện di chúc này đi.”

Kiều cầm tờ di chúc lật qua lật lại, nở một nụ cười mỉm: ” Chú à, cháu thấy Thanh chắc cũng cần chút thời gian để đi chứng thực tờ di chúc xem có phải thật không, hay là qua hai ngày nữa chúng ta lại đến?”

“Được, hai ngày này con cứ cầm tờ di chúc đi kiểm định xem, ngày khác chú lại đến.”

Rất là tốt bụng chừa cho cô thời gian đi kiểm định di chúc.

Thiện nhìn chằm chằm tờ di chúc cô đang cầm trên tay.

Anh là người trong cuộc, đương nhiên biết rõ tờ di chúc này là thật hay giả. Chỉ là anh không nghĩ tới, người mà anh luôn xem trọng như Kiều, lại có gan làm giả tờ di chúc?

Sao bọn họ dám!

Sau khi cô ta và ông chú rời đi, Thanh buồn bã quay về phòng, dì Liên cũng không dám khuyên cô, dẫu gì chuyện này cũng là chuyện lớn.

Cậu chủ lập di chúc vậy cũng đúng, từ nhỏ ông chú đã nuôi nấng cậu ấy trưởng thành, đưa một phần di chúc cũng không phải là sai, nhưng mà sao lại có thể cho người ngoài di sản như vậy? Vả lại còn bằng với phần di sản mà cô chủ nhận được, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nhìn cô ấy như thế nào?

Dì Liên biết rõ, tuy cái cô Kiều này chỉ là trợ lý của anh, nhưng bà là người từng trải, sao lại không nhìn ra cô ta đang nghĩ cái gì chứ?

Cậu chủ đối xử tốt với cô chủ như vậy, cái cô Kiều kia không lẽ là đang muốn cô chủ phải chịu uất ức sao!

Dì Liên đứng ngoài cửa phòng cô một lúc, sau đó mới thở dài rời đi.

Đồng thời trong phòng, Thanh cũng thở dài một hơi rồi nhìn tờ di chúc không biết thật giả ra sao.

Nếu như tờ di chúc này là giả, thì sao cô ta lại dám đưa một tờ di chúc giả để cô kiểm định được, vậy thì nhất định đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa hết cả rồi.

Nhưng nếu như tờ di chúc này là thật…

Cô cầm tờ di chúc trên tay, trực tiếp rơi nước mắt.

“Mình không còn là đại gia trăm triệu tỷ nữa rồi sao?”