Chương 15

Khi xe đến chung cư, hai người họ cùng đi vào thang máy.

Thang máy đêm khuya không có ai khác, Sầm Úy hỏi Sở Lại: “Cậu chia tay xong là chuyển đi ngay à?”

Sở Lại gật đầu, chiếc gương trong thang máy phản chiếu bóng hình hai người đang đứng cùng nhau.

Sầm Úy cao hơn Thẩm Quyền Chương, phong cách ăn mặc cũng giống trong phong phim và họa báo, cộng thêm ngũ quan đẹp quá mức khiến Sở Lại hơi nhíu mày.

Cậu vẫn không thích người trông quá đẹp trai.

Sầm Úy bắt được cảm xúc chợt thoáng qua này của Sở Lại, anh hỏi: “Cậu ghét tôi à?”

Thang máy vẫn chưa đến tầng 25, Sở Lại nhìn chằm chằm vào chữ số màu đỏ trên tường: “Nếu như ghét thì hôm đó tôi đã vứt anh ở sạp xiên nướng rồi”.

Sầm Úy hơi kinh ngạc hỏi: “Thế vừa nãy cậu nhìn tôi rồi nhíu mày là vì cái gì?”

Giọng nói của anh hơi trầm thấp, khi hàm chứa ý cười thì mang theo vẻ thâm tình, chỉ những thứ này thôi cũng đủ để chứng minh anh thực sự chất lượng hơn Thẩm Quyền Chương rất nhiều.

Đây là vị hôn phu điểm nào cũng tốt hơn người yêu cũ.

Mà cũng không chắc là điểm nào cũng hơn, còn chỗ cần phải nghiên cứu nhưng Sở Lại không có hứng thú.

Cậu cũng không ngờ Sầm Úy cũng rất thẳng thắn. Nhưng đối phương có thể cầu hôn với một người đàn ông lại mới chỉ gặp một lần thì hẳn cũng có thể một người đàn ông thích ru rú trong nhà, tửu lượng lại rất kém rất dễ bị gài bẫy.

Sở Lại mỉm cười: “Bởi vì anh đẹp trai quá”.

Sầm Úy cũng không ngờ Sở Lại sẽ trả lời như vậy nhưng anh còn chưa kịp hỏi thì đã đến tầng 25 rồi.

Cửa thang máy mở ra, Sở Lại vội vàng chạy ra mở cửa nhà.

Cách một cánh cửa, Sầm Úy có thể nghe thấy tiếng cào cửa.

Vừa mở cửa ra, anh bạn nhiều lông màu vàng đã chạy xộc đến.

Sở Lại cúi người xuống ôm chú cún một cái, ôm từ bên trái qua bên phải rồi lại vuốt ve em cún từ đầu đến mông, một loạt động tác làm rất lưu loát khiến Sầm Úy nhìn mà ngơ ngác.

Chú Shiba tên Đại Tài vẫn nhận ra Sầm Úy, chú ta cũng đi vòng vòng quanh chân Sầm Úy luôn.

Sở Lại kiểm tra nhà vệ sinh của cún, phát hiện chú cún đã đi tè rồi nhưng cậu vẫn định dắt em ấy ra ngoài dạo một vòng.

Sầm Úy: “Mưa mà vẫn đi sao?”

Sở Lại: “Em ấy có áo mưa mà”.

Rõ ràng không phải ngày làm việc, có thể ngủ đến trưa nhưng Sở Lại cũng không ngại đêm hôm dắt cún đi dạo.

Cậu nói với Sầm Úy: “Anh có thể đi tắm trước. Đồ tôi quần áo ngủ mà tôi mua đều là cỡ lớn nhất, chắc anh mặc vừa đó, qυầи ɭóŧ thì cứ hong máy sấy cho nhanh khô, đồ vệ sinh cá nhân mới đều ở cái tủ trong phòng tắm ấy”.

Nói xong Sở Lại đeo chiếc kính đặt ở trên tủ chỗ huyền quan lên, lúc này cậu mới nhận ra hai người phát triển hơi nhanh quá: “Anh có để ý không?”

Sầm Úy được sắp xếp ổn thỏa thì cười lắc đầu: “Cảm giác rất mới lạ”.

Sở Lại mặc áo mưa cho cún rồi cầm ô: “Vừa mới bắt đầu đều như vậy”.

Nói xong cậu dẫn cún đi luôn.

Giây phút cửa đóng lại, Sầm Úy còn có ảo giác mình là chú cún giữ nhà.

Căn hộ mới của Sở Lại to hơn căn hộ cũ một chút nhưng giá thuê nhà bên này không hề đắt.

Sầm Uý nhớ đến phản ứng đầu tiên của Sở Lại khi chia tay với bạn trai cũ là đòi tiền nhà nên khi đi tắm anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào là tối ưu nhất.

Sở Lại đêm hôm khuya khoắt dắt cún đi dạo, điện thoại không ngừng rung lên, đều là tin nhắn Liễu Uyên gửi đến. Dường như đối phương nhịn một lúc rồi cuối cùng cũng hỏi: "Chuyện kết hôn là thật à? Người đàn ông đó là ai vậy?"

Sở Lại dắt cún đi dạo nên không có thời gian gõ chữ bèn gửi voice chat qua.

"Thật mà. Anh ấy tên Sầm Uý, là người người đàn ông đen đủi bị cắm sừng mà tớ vô tình gặp được hôm đi bắt gian Thẩm Quyền Chương".

"Bọn tớ định tuần sau đi đăng ký kết hôn".

Liễu Uyên trực tiếp gọi điện thoại qua: "Cậu điên à? Kết hôn là chuyện qua loa đại khái như vậy sao?"

"Cậu không thể vì mối tình ba năm kết thúc bằng việc tên khốn nạn kia nɠɵạı ŧìиɧ mà tùy tiện tìm một người đàn ông kết hôn được".

"Cho dù đều là đàn ông, kết hôn cũng không có con cái gì nhưng cũng phải có trách nhiệm đó!"

Giọng của Sở Lại hoà lẫn với tiếng mưa: "Yên tâm, tớ và anh ấy kết hôn thỏa thuận thôi, không có tình cảm".

Dù gì Liễu Uyên cũng là bạn bè lâu năm với Sở Lại nên cậu ấy rất hiểu đức hạnh của Sở Lại: "Rốt cuộc cậu nhận được lợi ích gì?"

Sở Lại: "Cậu biết mà, tớ cần người ôm mỗi ngày".

Liễu Uyên thở dài một hơi: "Đến Thẩm Quyền Chương cũng không thể thỏa mãn được cái này….sao cậu mới gặp một lần mà lại chắc chắn người đàn ông đó có thể thỏa mãn cậu?"

Giọng của Sở Lại rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ thái độ nào với người yêu cũ: "Tớ và Thẩm Quyền Chương không phải yêu đương thoả thuận".

Liễu Uyên: "Vậy bản thỏa thuận của hai người có giá trị pháp lý không?"

Sở Lại chưa kịp nói để tớ đi hỏi thì Liễu Uyên đã chuyển sang chủ đề khác: "Vì hạnh phúc cả đời của cậu, tớ cảm thấy cậu phải dùng thử trước. Vừa rồi tớ mạo hiểm đi hỏi anh trai của bạn trai tớ, anh ấy nói đối tượng kết hôn của cậu bị lãnh cảm đó".