Chương 72: Tần gia tới

Chỉ là Hứa Đào Nhi vẫn còn e ngại, cô nhìn Hàn phu nhân nghĩ bác gái nghe được chẳng biết có trách mắng không? Dù sao, hai người bọn cô đều là người đã có gia đình, chưa chính thức độc thân đã tiến tới với nhau? Nói là nɠɵạı ŧìиɧ lén lút mà chẳng thèm giấu diếm, Hàn Thần cứ dùng hành động tình cảm mà phô ra trước mặt mọi người đấy thôi.

Hàn phu nhân uống ngụm nước ngọt, bà không uống rượu giống các con vì chồng bà không cho. Lúc bấy giờ, bà ở một bên nghe con gái với con trai trêu chọc Hứa Đào Nhi, bộ dạng hóng hớt y như những người trẻ tuổi. Trông không có chút nào uy nghiêm của bậc cha mẹ mà giống như những người bạn hơn.

Thấy cô nhìn qua, bà còn cười với cô:

“Các con cứ nói chuyện thoải mái đi, bác chỉ nghe thôi, không nói với ai đâu. Đừng đuổi bác ra ngoài, cho bác hóng ké với là được.”

“…”

Đây hoàn toàn là câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của cô.

Hàn Trạch đột nhiên hỏi bà:

“Mẹ, mẹ thấy con với đại ca ai phù hợp với em Hứa hơn?”

Bà liền mắng yêu:

“Con đúng là không biết xấu hổ. Phải xem em Hứa thích ai mới được chứ?”

Chuyện Hàn Trạch ghen tị với Hàn Thần đã cố ý nói dối bà, bà dạy dỗ lại con trai thứ rồi. Tạm thời, vấn đề trước mắt là để con trai cả của bà danh chính ngôn thuận rước con gái nhà người ta về thôi.

“Nhưng mọi người không giận sao? Ý con là chuyện con với anh ấy… đều đã có gia đình rồi?”

Hứa Đào Nhi nhịn không được mà hỏi ra nỗi lòng của mình.

“Ở trong chăn mới biết chăn có rận, con hay con trai của bác đều có lý do riêng. Chỉ cần hai đứa thực sự có lòng với nhau thì bác sẵn sàng ủng hộ. Quan trọng gì mấy cái chuyện lễ nghi phép tắc kia?”

Hàn phu nhân có gia thế quyền quý nhưng lại không phải kiểu người theo chủ nghĩa cầu toàn, ba mẹ chồng của bà đối với bà cưng chiều hết mực thì hà cớ gì bà lại phải hạch họe với con với cháu? Chỉ có người bất hạnh mới muốn người khác đau khổ giống mình, còn bà sống rất thoải mái và luôn ưu tiên sự vui vẻ lên hàng đầu nên điều mà Hứa Đào Nhi đang lo lắng rất thừa thãi.

“Phải đó, mẹ chị hay bọn chị đều sống rất thoáng, nên em đừng lo lắng. Cứ mặc kệ người đời muốn nói gì thì nói, vì họ đâu ở trong hoàn cảnh của chúng ta?”

‘Không ai sai hoàn toàn, mà cũng chẳng ai đúng trọn vẹn.’ Câu nói này thực sự không sai đâu.

Trong câu từ của hai người họ hoàn toàn không nhắc tới vợ của Hàn Thần cho nên Hứa Đào Nhi đã chủ động hỏi:

“Vậy… vợ của anh ấy thì sao ạ?”

Hai mẹ con Hàn An Tư nhìn nhau, lúc chị ấy vừa định mở miệng nói ra thì Hàn Trạch đã chặn trước:

“Nếu đại ca chưa nói rõ cho em, thì cứ để anh ấy giải thích cụ thể. Hai người đủ tin tưởng nhau thì sẽ tiến xa hơn thôi.”

Hàn Thần và Hàn Trạch đều có suy nghĩ giống nhau, Hàn Thần muốn giấu cô hay như thế nào thì giờ cũng đã rõ ràng rồi…

Tần gia mặt dày vô sỉ, cuối cùng dưới sự thuyết phục của Hàn Thần, ông nội đã đồng ý để mấy người họ vào nhà. Mục đích thực sự của Hàn Thần là muốn nhân cơ hội dằn mặt Tần gia bọn họ. Để bọn họ biết được, bao năm nay giá trị của Hứa gia vẫn chưa từng thay đổi, chỉ có Tần gia bọn họ ảo tưởng nghĩ mình từ gà hóa lên làm phượng hoàng muốn trèo cao mà thôi.

Hứa Đào Nhi là gái một con từng kết hôn thì sao? Vẫn đầy người muốn có được cô, muốn yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng cô.

Ông nội Hứa hay cha Hứa đều nhìn ra được ý đồ của Hàn Thần, nhất là Hứa lão gia, càng tiếp xúc, ông lại càng cảm thấy ưng ý đối với Hàn Thần. Anh trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo. Nhưng kiểu người như vậy cũng rất khó nắm bắt.

Tần Dịch Phong và Tần gia nhà hắn lúc tới đây đã nhất mực với suy nghĩ phải làm hòa với Hứa Đào Nhi, dù là bằng cách gì cũng được. Cho nên cứ mặt dày đứng ngoài nài nỉ được vào gặp Hứa Đào Nhi.

Biết kiểu gì ngày đầu năm Hứa gia cũng sẽ sợ bị xấu mặt nên chắc chắn phải để Tần gia vào. Quả nhiên, lúc Hứa phu nhân cho người mở cổng lớn, gia đình nhà hắn đã thầm mở cờ trong bụng. Bà Tần tiến đến muốn khoác tay Hứa phu nhân làm thân, lập tức bị Hứa phu nhân né tránh.

“Mẹ vợ, lần này con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con đã thay đổi rồi.”

Tần Dịch Phong oai oai đứng trước mặt Hứa phu nhân hứa hẹn. Hứa phu nhân lạnh mặt quay đi, bước trước.

Tần Dịch Phong bám theo bên cạnh bà, liên tục nói tiếng cảm ơn.

Bên trong phòng khách rộng lớn, ông nội Hứa ngồi ở vị trí chủ nhà, cha Hứa lúc nãy ra ngoài với vợ, nhìn vẻ mặt một đám người Tần gia, bực bội đã bỏ vào trước. Hứa Bạch ông cứ giận mãi, nếu không phải Hàn Thần khuyên nhủ thì chỉ sợ ông không thèm nhìn mặt Tần Dịch Phong luôn.

Cũng phải thôi, con gái cưng bị người ta chà đạp không thương tiếc bao năm, ông sẽ chấp nhận để bọn họ có cơ hội tiếp tục chà đạp con gái ông nữa hay sao?

Hứa Bạch ngồi ở phía bên phải ông nội Hứa, bên trái vị trí quan trọng tất nhiên thuộc về Hàn Thần. Hứa phu nhân vào trong, thuận tiện ngồi xuống sát bên cạnh Hàn Thần giống như một hành động khẳng định vai trò của anh.

Trong nhà, ngoại trừ Hàn Thần thì sắc mặt ai cũng căng như dây đàn. Hàn Thần lại trông vô cùng bình tĩnh, chỉ là thái độ thản nhiên đó của anh khiến người ta cảm thấy áp lực.

Lúc Tần Dịch Phong và người nhà hắn hớn hở vào trong, đập vào mắt cảnh tượng như vậy thì lập tức cảm thấy không ổn. Tần Dịch Phong suy nghĩ Hàn Thần sao lại ở đây? Chẳng lẽ, Hứa Đào Nhi và Hứa gia không có liêm sỉ đến nỗi cô ta chưa ly hôn mà đã chiêu mộ ‘con rể’ khác rồi sao?

“Cháu chào ông.”

Tần Dịch Phong cúi chào ông nội, lại mở miệng chúc Tết. Đổi lại chỉ là ánh nhìn lạnh lùng đầy thù hận của ông. Người già một khi yêu thì yêu hết mực, nhưng ghét cũng ghét cho ra nhẽ. Trước kia ông còn e ngại cháu gái sống ở Tần gia thì vẫn một mặt lành với hắn, giờ thì mơ đi.

Tần gia dù cảm thấy sượng chân nhưng vẫn phải mở miệng nhiệt tình chúc Tết. Ông bà Tần và Tần Thủy Liên đều vô cùng nghi hoặc khi thấy một người đàn ông trẻ đầy sáng sủa như nhân vật chính ngồi kế bên Hứa phu nhân.

Riêng Tần Thủy Liên, ánh mắt láo liên đưa tình nhìn lướt qua Hàn Thần, sự thật ngoại trừ Tần Dịch Phong thì chưa ai trong nhà họ đã gặp qua Hàn Thần lần nào nên không hề biết trước mặt đây chính là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm. Tần Dịch Phong nhận thấy ánh mắt Hàn Thần chĩa về phía mình, cảm giác như đang bị khıêυ khí©h khiến anh ta thầm tức giận trong lòng.

Không ai cất tiếng mời bọn họ ngồi, cho nên bọn họ đành tự lựa chỗ mà ngồi thôi.

Ông nội Hứa thấy thế thì hừ lạnh một tiếng.

Quản gia bấy giờ ghé vào tai Hứa phu nhân:

“Phu nhân, có cần thay bánh kẹo không?”

Hứa phu nhân dùng tông giọng hơi lớn, cố ý để người Tần gia nghe được:

“Tất nhiên là phải thay rồi, khách đến nhà kia mà.”

“Vâng, để tôi gọi người thay ngay.”

Quản gia cho người giúp việc thay bánh kẹo mới, một tiếng ‘khách’ này trực tiếp tách riêng Hứa gia và Tần gia.

Bà Tần vội vàng cười xòa:

“Ôi không sao, không sao. Chị thông gia không cần khách sáo đâu, chúng ta đều là người một nhà cả mà.”

Hứa phu nhân chỉ nở nụ cười khinh khỉnh, không đáp. Nghĩ, sao lúc mấy người bắt nạt con gái tôi, mấy người không nghĩ đến là người một nhà đi? Giờ thấy sang bắt quàng làm họ à?

Tần Dịch Phong cũng biết không khí không được tốt, cho nên anh ta lựa lời để nhằm kéo Hàn Thần vào chuyện này:

“Hàn thiếu, không ngờ anh cũng đến nhà vợ tôi chúc Tết. Hôm nay gặp anh ở đây, Tần gia chúng tôi kính chúc anh năm mới vui vẻ, chúc Hàn Thị làm ăn phát đạt.”

Hàn Thần nở nụ cười sâu xa:

“Cảm ơn Tần thiếu, tôi cũng chúc cậu một năm đạt được nhiều… thành tựu.”

“Hàn thiếu sao?”

Tần Thủy Liên thấp giọng hỏi Tần Dịch Phong, Tần Dịch Phong thấy động tĩnh nhỏ của hai chị em họ cũng bị Hứa gia nhìn chằm chằm chỉ đành cười lấy lệ:

“Chị à, đây là đại thiếu gia của Hàn gia, là Phó Chủ tịch của Hàn Thị… Hàn Thần đó!”

“Thật thế sao?”

Cả Tần Thủy Liên và ông bà Tần đều há hốc mồm nhìn Hàn Thần.

Hứa phu nhân hơi bĩu môi, bà cố ý nắm lấy tay Hàn Thần:

“Đâu có gì phải bất ngờ, trước nay thằng bé đều rất thân thiết với chúng ta, nên hôm nay tới đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Hàn Thần ánh mắt thâm sâu từ trên người Tần Dịch Phong thu về bên Hứa phu nhân lại chuyển thành bộ dạng lễ phép, anh cười nhẹ đáp “vâng” một tiếng.

Tần Dịch Phong cảm thấy xấu hổ vì mẹ và chị gái, vội vàng lên tiếng cắt ngang:

“Mẹ à, vợ với con trai con đang ăn cơm sao?”

Nói rồi, anh ta cố ý ngó nghiêng về hướng phòng ăn. Tuy nhiên không nhìn thấy gì cả do có vật cản.

Hứa phu nhân không trả lời, Hàn Thần chủ động thay bà giải đáp thắc mắc cho anh ta:

“Mọi người đều đang dùng cơm.”

“À… là vậy sao?”

Tần Dịch Phong im lặng một lúc chờ được mời dùng cơm, chí ít Hứa gia cũng phải biết theo phép lịch sự mà mời cơm chứ? Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không ai nói câu nào.

Anh ta chỉ đành chủ động đứng lên:

“Vậy con vào gặp vợ và con trai con một chút.”

Bước được hai bước, anh ta lập tức bị Hứa lão gia Hứa Bạch quát:

“Đứng lại.”

Tiếng quát thét ra lửa vang vọng khắp căn phòng, gương mặt ông đỏ bừng bừng cho thấy vô cùng giận dữ.

“Con xin ba, ba cho con vào gặp vợ con một chút thôi có được không? Đã lâu rồi con chưa được gặp hai người họ, con thực sự rất nhớ vợ con con…”