Chương 21: Thật cảm lạnh

Hứa Đào Nhi tất nhiên biết anh ấy lo lắng cho cô, nhưng cô cũng tự biết bảo vệ bản thân. Ít nhất, trong suy nghĩ của cô, một người cha tốt như Hàn Thần chắc chắn là một người đàn ông tử tế.

Cô rót một ly trà, ra hiệu mời Bạch Đô uống. Cũng tự rót cho mình một ly. Bạch Đô ngồi xuống trước mặt cô. Nghe cô nói:

“Thực ra, trước đó em không nói với anh về chuyện em đã gặp Hàn Thiếu ở trường mẫu giáo của con trai em. Trước kia, em luôn lo lắng anh ấy sẽ để bụng về dự án Hoàng Thành Mường Thanh năm đó, nhưng sau một hai lần tiếp xúc gần đây, em mới biết là do em nghĩ nhiều thôi.”

Bạch Đô mở to mắt nhìn cô như không hề ngờ tới chuyện hai người họ đã gặp nhau:

“Như thế thì sao?”

Hứa Đào Nhi thản nhiên đáp lại:

“Không phải anh vẫn lo lắng chuyện em sẽ bị người của Hàn Thị ghim vì scandal gây tổn thất cho họ năm đó à?”

Bạch Đô muốn giải thích cho cô hiểu, nhưng cảm giác thật khó khăn. Cho nên thái độ của anh hơi gắt gao:

“Tất nhiên không phải chuyện đó!”

“Vậy thì là chuyện gì?”

Hứa Đào Nhi hỏi ngược lại anh.

Bạch Đô giận dỗi nâng tách trà lên rồi lại đặt nặng xuống bàn, âm thanh va chạm giữa sứ và mặt kính thật chói tai.

Bạch Đô dù biết là tàn nhẫn nhưng vẫn phải nhắc nhở cô:

“Anh ta là người đã có vợ rồi.”

Hứa Đào Nhi hiểu chứ. Thời khắc hiện tại, cho dù Hàn Thần có muốn dây dưa với cô, cô cũng không thể làm vậy. Anh đã có vợ, cô đã có chồng có con, dù anh sẵn sàng nɠɵạı ŧìиɧ nhưng cô càng không thể phá vỡ nguyên tắc chung thủy tối thiểu trong hôn nhân được.

Sau khi bình tĩnh trở lại, cô nói với Bạch Đô:

“Anh yên tâm đi, em và anh ấy sẽ không đi quá giới hạn đâu. Với lại Hàn Thần là người đàn ông chính trực, chắc chắn không thể nhìn đến em được. Hôm nay bọn em có hẹn là để em cảm ơn chuyện anh ấy đã giúp em trong dự án Nam Sơn thôi.”

Bạch Đô lặng thinh đầy suy tư, cuối cùng thở dài bất lực:

“Giờ anh có nói thêm gì cũng không thay đổi được, em vẫn phải đến gặp người đó. Đã vậy, phải biết bảo vệ bản thân, nếu có vấn đề gì thì kịp thời báo cho anh biết nghe chưa?”

“Em biết rồi. Anh đừng hù dọa em thêm nữa, người ta sẽ không ăn thịt em được đâu.”

Hứa Đào Nhi cười nhẹ.

Lúc chuẩn bị ra ngoài, Bạch Đô chợt nói:

“Cái gì không giữ được nữa, thì buông bỏ đi.”

Hứa Đào Nhi biết anh ám chỉ chuyện về Tần Dịch Phong và gia đình anh ta. Cô không biết phải làm sao, chỉ đành tỏ ra như đã nghe hiểu và sẽ suy nghĩ thêm. Thực ra, cô vẫn luôn lo lắng về con trai mình nên mới không lựa chọn phương án giải thoát cho bản thân…

Buổi chiều thứ bảy Sở Nội vụ được nghỉ, Hứa Đào Nhi ở lại đến hơn hai giờ thì bắt đầu chuẩn bị sửa sang lại trang phục, dặm lại phấn thật chỉn chu để đi đến điểm hẹn trước đó cô và Hàn Thần đã thống nhất với nhau.

Hôm trước, nhờ có anh mà dự án Nam Sơn chỉ trong hai ngày đã hoàn thành thủ tục, tới hôm nay thời sự đưa tin dự án Nam Sơn đã bắt đầu thi công. Quả nhiên, quen biết rộng không bằng quen biết đúng người.

Tất nhiên, sau khi giấy tờ đã hoàn thành, cô đã chủ động gọi điện cảm ơn anh, vì tránh để đôi bên khó xử, cô đã yêu cầu được cảm ơn anh bằng cách mời anh dùng bữa tối. Anh đồng ý rồi, cô cũng hạn chế được việc lo nghĩ khi sợ anh muốn mình cảm ơn bằng quy tắc ngầm.

Bạch Đô đã hết giờ làm nhưng vẫn còn ở lại xử lý chuyện tìm ra người đứng sau chơi xỏ Hứa Đào Nhi. Không biết anh ấy có phải còn sốt ruột hơn cả cô hay không mà tí lại chạy qua phòng làm việc của cô ngó ngàng.

Cô chỉ biết cười.

Xong xuôi, cô khoác áo lên người, cầm lấy túi xách của mình chuẩn bị đi thì điện thoại rung lên thông báo có tin nhắn.

Ba bé An Nhiên - [Cô Đào đã đi chưa? Có cần tôi qua đón không?]

Hứa Đào Nhi chợt cảm lạnh bởi sự quan tâm lạ thường của Hàn Thần, cô đang tính trả lời thì cảm thấy bên cạnh có người… Bạch Đô đã ngó vào điện thoại cô xem trộm từ lúc nào.

“Bạch Đô… cái tên biếи ŧɦái nhà anh!”

Hứa Đào Nhi nhịn không được mà quát lớn.

Bạch Đô ‘hừ’ mũi, còn cố ý trêu chọc cô:

“Ờ, tôi biếи ŧɦái cũng… cần được đón đi ăn…”

Hứa Đào Nhi thẹn quá hóa giận, giơ cao túi xách dọa sẽ ném về phía anh ấy. Bạch Đô nhanh chân chuồn ra ngoài trước. Sau đó nghĩ gì liền thò đầu vào, thấy Hứa Đào Nhi đang tập trung trả lời tin nhắn thì cố ý nói:

“Cái thứ mê trai, nhớ đấy, chưa ly hôn thì em vẫn là phụ nữ đã có chồng. Không kiểm soát được cái tật mê trai của mình, đến lúc xảy ra chuyện gì đừng có chạy đến khóc lóc với anh.”

“Em biết rồi!”

Cô lớn giọng đáp lại Bạch Đô đã chạy đi xa.

[Cảm ơn anh, Đào Nhi sẽ tự lái xe đến.]

Sau khi trả lời lại tin nhắn của Hàn Thần xong cô lập tức lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng lái xe tới điểm hẹn.