Tư Nhĩ cầm bản hợp đồng hôn nhân dày cả mấy chục trang trên tay mà trong lòng lười biếng chẳng muốn đọc. Cô tuy không phải kiểu người mắc bệnh “sợ chữ” nhưng cái thứ nhảm nhí thể này thực tình cô đọc không có vô. Mở ra mất công lại tổ buồn ngủ…
Đối diện với cô bây giờ là Văn Quảng, anh ta sớm muộn sẽ là chồng cô. Tên chồng hờ luôn luôn ghét bỏ cô ra mặt. Và ngược lại cô cũng chẳng ưa gì cái kiểu người như anh ta. Nhưng cô và anh ta khác nhau một chỗ.
Anh ta không yêu cô. Anh ta có quyền ghét bỏ cô ra mặt bởi vì anh ta được phép làm thế. Còn cô. Cô ghét anh ta thấu tận xương tủy nhưng cô không có quyền được thể hiện ra ngoài mặt. Bố mẹ cô không cho phép cô làm như thế. Cô vì chữ “hiếu” nên rắm rắp nghe theo lời cha mẹ mình: đóng trọn vai người vợ thảo dâu hiền trước mặt anh ta và người nhà họ Trần.
Thật mệt muốn chết.
- Cô đọc xong hết chưa? - Văn Quảng chau mày tỏ vẻ không vui, giọng hối thúc ra lệnh.
- Sao chúng ta phải làm thế này? Sống như các cặp vợ chồng khác không được sao? - Tư Nhĩ từ từ hạ thấp bản hợp đồng hôn nhân xuống, khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra vẻ đau khổ.
Mấy cái trò diễn viên này Tư Nhĩ diễn đến phát chán ở nhà họ Lam của cô rồi. Bây giờ ngồi trước mặt tên chồng hờ này đóng vai nữ nhân yếu đuối lụy tình thật chả khó khăn với cô chút nào. Ngay cả nước mắt cô rơi nhìn cũng thật tự nhiên.
Chao ôi nhiều lúc Tư Nhĩ cảm thấy đời cô nếu không phải sinh ra là tiểu thư con nhà giàu thì chắc giờ này cô đã là một nữ minh tinh được cả nước săn đón rồi cũng nên.
- Cô cứ kí đi. Chúng ta mệnh ai nấy sống. Trước mặt hai gia đình giả vờ hạnh phúc chút là được rồi.
- Nhưng em…
- Cô đừng nói là cô yêu tôi rồi đấy nhé?
- Em…
- Tôi mong câu trả lời của cô là không. Bởi vì hạng con gái như cô không bao giờ là gu của tôi. Cô hiểu không?
Văn Quảng liên tục “chen họng” làm Tư Nhĩ tức muốn ói máu chỉ hận thân mình kém cỏi không bóp chết được anh ta.
- Được em sẽ kí. - Tư Nhĩ giả bộ khóc lóc kí vội vào bản hợp đồng sau đó lấy cớ đau khổ nên bỏ đi trước.
Cô lao nhanh ra khỏi quán, vươn tay vẫy gọi một chiếc taxi rồi bước vào bên trong.
- Đến quán bar gần nhất. - Tư Nhĩ vui vẻ bảo với lái xe. Sau đó liền lấy trong túi ra một đống đồ trang điểm và bắt đầu make up một tông màu thật đậm. Ngay cả bộ đồ đoan trang bên ngoài cũng được cởi ra làm lộ bộ váy sεメy ôm trọn thân hình chuẩn chỉnh.
- Cô gái cô… - người lái xe được phen hoang mang, tim đập chân run.
Tư Nhĩ thấy thế thích chí cười khì khì.
- Cuộc sống mà chú. Cháu đây diễn gái ngoan chán rồi, phải đú đởn một hôm thì mới có thể tiếp tục diễn gái ngoan được.
Tư Nhĩ là kiểu con gái phóng khoáng, cô vui vẻ và tôn thờ cuộc sống độc thân đầy tự do. Nhưng khổ nỗi tự do mà cô muốn thì cái thân phận tiểu thư này không cho cô được. Cô ngoài cách đóng vai gái ngoan để vừa lòng gia đình ra thì không thể làm gì khác. Với lại chỉ khi không bị gia đình nghi ngờ cô mới có thể lâu lâu trốn đi chơi như thế này chứ.
.
Lễ cưới nhanh chóng được diễn ra, cuộc sống hôn nhân của Tư Nhĩ cũng vì thế mà vội vàng mở ra trước mắt cô.
Ngay hôm đầu tiên dọn về biệt thự của Văn Quảng để chung sống, Tư Nhĩ ngay lập tức đã xác định được thân phận của mình ở trong nhà.
- Vì không muốn làm lộ chuyện hợp đồng hôn nhân của chúng ta nên toàn bộ người làm đều đã được tôi đuổi đi cả rồi.
- Không sao. Em sẽ dọn dẹp và làm mọi công việc nhà. - Tư Nhĩ tỏ ra hiểu chuyện nhanh nhảu đáp lời.
- Được. Vậy ngoại trừ phòng của tôi ra tất cả đều do cô dọn dẹp. À còn phòng của cô, cứ chọn đại một cái nào đó mà ở.
Văn Quảng được như ý nguyện thì vô cùng hài lòng, dứt lời liền lập tức bỏ về phòng.
Tư Nhĩ đứng đó với đống đồ ít ỏi của mình mất một lúc sau đó bắt đầu quan sát. Cô giả bộ lượn lờ làm ra vẻ thăm thú căn biệt thự nhưng thực chất lại đang âm thầm kiểm tra xem trong nhà có gắn camera không. Sau khi đã chắc chắn trong nhà không có gắn camera cô mới yên tâm dọn đồ vào.
Sau cả nửa ngày trời chật vật hết sắp xếp đồ vào trong phòng mới lại quay ra xu dọn nhà cửa, Tư Nhĩ làm nhiều tới mức cả người mệt lử. Ngồi nghỉ trên sofa có một lúc mà cô đã ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Buổi trưa Văn Quảng có việc cần ra ngoài, thấy cô nằm dài ra sofa ngủ nướng anh chán ghét cúi người vơ đại chiếc khăn tay dùng để lau bàn mà ném thẳng vào người cô.
- Thứ tiểu thư vô dụng cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Ngay cả công việc của một kẻ giúp việc cũng không làm được…
Tư Nhĩ nghe thế liền giật mình bật dậy. Vội vàng khom người xin lỗi.
- Em xin lỗi. Em sẽ chú ý hơn.
- Tốt nhất nên là như thế.
Đợi cho Văn Quảng đi khỏi, Tư Nhĩ mới hèn mọn ném lại chiếc khăn về phía cửa anh ta vừa đi. Lớn tiếng quát lớn.
- Thế thứ thiếu gia như anh thì tài giỏi chắc? Cả đời cũng chỉ biết ăn bám sự nghiệp đời trước gây dựng sẵn. Thứ tiểu thư như tôi khinh.
Tuy đã nói ra được lòng mình nhưng vì người cần nghe lại chẳng nghe thấy nên Tư Nhĩ chẳng không nguôi giận nổi mà ngược lại còn chán ghét bản thân mình hơn nữa.
Rồi cô thoáng nghĩ đến hai chữ “sự nghiệp”. Phải rồi. Người như cô cũng cần phải có sự nghiệp. Cô không thể chỉ vì cuộc hôn nhân không như ý này mà bỏ lỡ bao công ăn học vất vả bấy lâu được. Nhưng nếu bây giờ cô đi làm thì ai sẽ làm việc nhà?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi mà vẫn chẳng nghĩ ra cách giải quyết thỏa đáng, Tư Nhĩ bất lực chỉ đành lếch thếch nhặt lại khăn, xách xô nước và tiếp tục dọn nhà, đi chợ, nấu cơm,…
Thực tình mới ngày đầu thôi mà đã khổ cực thế này rồi, mấy ngày sau không biết còn thế nào nữa đây?