Chương 8

Tối qua tôi nói chuyện với bạn thân đến khoảng mười một giờ thì tôi đi tắm rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức đã đặt sẵn.

Tắm rửa, trang điểm và ra ngoài đúng giờ.

Vừa đến cửa thang máy, tôi chợt nhìn thấy Lục Bắc Huyền từ cửa bên cạnh đi ra.

Tôi: "?"

Tại sao anh ta lại ở đây? Và ở ngay nhà bên cạnh nhà tôi?

"Đi làm?"

Lục Bắc Huyền giống như đang đợi tôi, khóa cửa lại, tự nhiên đi về phía tôi.

Trên khuôn mặt điển trai khoé môi lại khẽ nhếch lên: "Anh đưa em đi làm."

Tôi hơi bối rối: “Không, sao anh lại sống cạnh nhà tôi?”

Đột nhiên tôi nhớ ra tối qua tôi nói chuyện điện thoại với bạn thân, bên ngoài có người đang đi lại.

ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)

Tôi chợt hiểu ra.

“Anh chuyển đến đây à?”

Mắt tôi mở to đầy hoài nghi.

Bạn biết đấy, tôi đặc biệt chọn thuê ở đây để tránh Lục Bắc Huyền, và tôi đã thuê nó ở rất xa nhà hắn.

Lần cuối cùng tôi gặp hắn ta ở bệnh viện, đơn giản là vì tôi cảm thấy không khỏe và quá nóng lòng muốn gặp bác sĩ.

Không ngờ Lục Bắc Huyền liếc nhìn tôi rồi gật đầu.

"Ừ, vì em không muốn quay lại với anh nên anh chuyển đến đây để dễ chăm sóc em hơn."

Tôi: "…"

Tôi không cần sự quan tâm của hắn ta!

Tôi tức giận đi xuống lầu, định đi ngang qua xe của Lục Bắc Huyền để bắt tàu điện ngầm, nhưng hắn ta đã tóm lấy tôi.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã được đưa lên xe và trực tiếp thắt dây an toàn.

“Từ giờ trở đi, anh sẽ đưa em đi làm mỗi ngày, tan giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện làm thẻ, để em sau này khi đi khám thai sẽ thuận tiện hơn.”

Lục Bắc Huyền ngồi vào ghế lái, một bên nói chuyện với tôi bên còn lại lại khởi động xe.

Trên đường đi, hắn ta còn không ngừng nói với tôi về những biện pháp phòng ngừa cho phụ nữ mang thai, nên ăn gì nhiều, không nên ăn gì, mọi thứ đều rất chi tiết.

Tôi thầm chửi rủa trong lòng nhưng không khỏi choáng váng.

Lục Bắc Huyền từ khi nào lại quan tâm đến tôi như vậy?

Phải chăng đây là cách tốt nhất để hiểu tôi sau khi chia tay, hay vì tôi đang mang thai và hắn chỉ đang làm tròn nghĩa vụ với đứa bé?

Tôi hừ lạnh, khoanh tay trước ngực vẻ khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nghe.

Xe dừng ở cổng công ty, tôi đang định tháo dây an toàn xuống xe thì bị Lục Bắc Huyền tóm lấy.

“Đừng chạy lung tung ở nơi làm việc, đừng uống cà phê, hãy uống thêm nước ấm, buổi trưa anh sẽ gọi đồ ăn cho em, đừng tham lam mà ăn thứ khác.”

Lục Bắc Huyền nhìn thấy vẻ mặt phản kháng của tôi, giọng nói bất giác dịu xuống.

"Ninh Ninh, ngoan ngoãn nhé?"

Tôi: "..."

Đột nhiên tôi cảm thấy như mình đang bị thao túng.

Trước hết, đừng nói tôi hiện tại có còn tình cảm với Lục Bắc Huyền hay không. Chỉ cần nhìn khuôn mặt này, sau đó lại dùng ngữ khí dịu dàng và ngọt ngào như này.

Ai có thể chịu đựng được điều này chứ?

Phải đối mặt với sự thật, tôi thực sự là một người mê trai.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ để mình ngã vào cùng một chỗ đến tận hai lần!