Chương 13: End

(13)

Kể từ ngày đó, Lục Bắc Huyền dường như đã thực sự thay đổi.

Luôn đi theo sau tôi và không còn lạnh lùng như trước.

Hắn thậm chí còn bày tỏ cảm xúc của mình một cách trực tiếp, chẳng hạn như ghen.

Tôi đã nhiều lần cố đuổi hắn đi nhưng hắn luôn nói: “Là chồng của em, anh sẽ không bao giờ bỏ đi”.

Sau đó, tôi đã bỏ cuộc.

Thời gian cứ trôi qua như vậy từng chút một, bụng tôi dần dần to ra.

Gần đến ngày dự sinh, Lục Bắc Huyền thu dọn đồ đạc cho tôi và đưa tôi trở lại phòng tân hôn.

Tuy nhiên, hắn ta khá tôn trọng tôi và để tôi ngủ một mình ở phòng ngủ còn hắn thì ngủ ở phòng khách.

Tôi đã nghỉ thai sản và nhiệm vụ hàng ngày của tôi là tập các bài tập đơn giản, đi bộ và giữ cho bản thân khỏe mạnh về thể chất và tinh thần.

Hôm nay, tôi đang vui vẻ ngồi trên ghế sofa xem "Truyền thuyết Chân Hoàn" trên cái TV cỡ lớn.

Đang lúc tôi đang xem phim với vẻ thích thú, đột nhiên tôi cảm thấy dưới cơ thể mình có một luồng nhiệt dâng trào.

Nước ối của tôi đã bị vỡ!

Thậm chí còn chưa tới ngày sinh.

Tôi hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh và hét về phía bếp.

"Lục Bắc Huyền, em sắp sinh!"

Sau đó, tôi nghe thấy trong bếp đột nhiên náo động, Lục Bắc Huyền chạy ra ngoài, nhìn thấy chiếc ghế sô pha ướŧ áŧ dưới chân tôi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ gần như không thể che giấu.

Tôi nhìn hắn ta, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

"Giúp tôi một tay, chúng ta phải đến bệnh viện."

Lục Bắc Huyền vội vàng, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, cầm đồ đạc đã thu dọn từ lâu rồi đi xuống lầu.

Trên đường đi, Lục Bắc Huyền lái xe rất nhanh nhưng vẫn tuân thủ luật lệ giao thông, nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cũng có thể biết hắn ta đang căng thẳng đến mức nào.

Vừa đến cổng bệnh viện, hắn đã chào đồng nghiệp rồi gửi tôi trực tiếp đến phòng sinh.

Dù là sinh non nhưng em bé chào đời khá thuận lợi và tôi không phải chịu nhiều đau khổ.

Lúc tôi bị đẩy ra ngoài, Lục Bắc Huyền vừa mở cửa đã đắp chăn cho tôi.

Ấm áp và mềm mại, loại yêu thích của tôi.

Tôi bị đẩy trở lại phòng bệnh, Lục Bắc Huyền đi theo tôi, hắn ta nắm tay tôi suốt chặng đường.

Tôi có chút mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Bắc Huyền đang đứng ở bên cạnh mình, người đàn ông vốn luôn bình tĩnh như vậy giờ phút này hai mắt đỏ hoe.

Tôi không khỏi có chút thích thú.

"Lục Bắc Huyền, lúc sinh em bé tôi cũng không khóc, sao anh lại khóc?"

Giọng nói của Lục Bắc Huyền run run: "Xin lỗi, Ninh Ninh... cảm ơn em đã vất vả."

Tôi nhìn hắn mà bất lực.

"Tôi đã quyết định sinh ra đứa bé. Đừng làm ra vẻ như tôi sinh đứa bé ra là vì anh."

Tôi đặt nhiều kỳ vọng vào đứa trẻ này.

ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)

Ngay cả sau khi ly hôn với Lục Bắc Huyền, tôi vẫn chưa bao giờ dao động trong quyết định giữ tay hắn.

"Ninh Ninh."

Lục Bắc Huyền hít sâu một hơi, nắm lấy tay tôi không chịu buông ra.

"Cái gì?"

Tôi hơi mệt, mí mắt mỏi đến mức một giây tiếp theo tôi cũng sắp ngủ quên.

“Chúng ta hãy kết hôn lần nữa nhé.” Hắn ngập ngừng hỏi tôi bằng giọng khàn khàn.

Tôi: "?"

Điều này... Làm tôi sợ đến mất trí.

Tái hôn?

Tôi đang mơ?

Tôi muốn con trai mình có cha.

Chỉ cần cho hắn một thùng thuốc súng, hắn liền theo đuổi lại vợ cũ một cách ngoan ngoãn.