Chương 11

"Ninh Ninh!"

Lục Bắc Huyền chạy lao tới, cầm ly nước ấm trong tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi.

"Nào, súc miệng trước đi."

Tôi cầm cốc nước từ tay hắn, uống một ngụm, súc miệng rồi nhổ ra.

Cảm giác buồn nôn cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.

Tôi thở dài rồi từ từ đứng dậy.

“Có mùi gì khó chịu không?”

Lục Bắc Huyền khẽ cau mày, bình tĩnh hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc: “Chắc là đĩa gà quay đó. Tôi khi ngửi thấy thì bụng rất khó chịu.”

Tôi cảm thấy đau bụng khi nghĩ về nó.

"Súp gà có khó chịu không?"

Tôi lắc đầu.

Lục Bắc Huyền như có điều suy nghĩ gật đầu, giơ tay sờ trán tôi.

"Được rồi, lần sau anh sẽ không nấu món này cho em nữa, sau này nếu có khó chịu gì thì nhớ báo cho anh càng sớm càng tốt."

Tôi do dự một lúc, cảm nhận nhiệt độ trên trán mình, rồi cuối cùng gật đầu.

Ăn tối xong, Lục Bắc Huyền ở lại rửa bát.

Tôi dọn dẹp quần áo và chuẩn bị đi tắm, nhưng khi tôi đi ngang qua cái gương dài trong phòng khách. Tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Chân tôi có phải béo lên không?

Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận rằng tôi thực sự béo lên rồi.

Phải nói là bị sưng lên.

Đúng là một chuyện không mấy vui vẻ.

Tôi thở dài rồi quay về phòng lấy quần áo và định đi tắm.

Chỉ là phụ nữ mang thai thực sự không hề dễ dàng như tôi đã nghĩ.

Tôi đang tắm, và ngân nga hát vui vẻ thì đột nhiên chân tôi không thể cử động được.

Chân tôi bị chuột rút!

Tôi thật sự muốn khóc mà lại khóc không ra nước mắt.

Tôi cố bám vào tường rồi từ từ đi ra nhưng sàn phòng tắm dính đầy nước và sữa tắm, hơi trơn, tôi hơi lo nếu như một chân bị trượt thì sẽ rất nguy hiểm. Mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn.

Đặc biệt là đứa con trong bụng tôi...

Chìm trong những suy nghĩ rối bời, tôi ngập ngừng hét về phía cửa.

"Lục Bắc Huyền?"

"Anh đây, có chuyện gì vậy?"

Ngoài cửa, một giọng nói và một bóng người lập tức xuất hiện.

Giọng nói bình tĩnh vô cùng nó khiến tôi cảm thấy yên tâm.

Thật may là hắn ta đã không rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Chân tôi chuột rút rồi, sàn nhà lại rất trơn trượt, tôi không dám ra ngoài.”

"Đứng yên, anh vào."

Lục Bắc Huyền cắt ngang lời tôi, rất nhanh sau đó hắn ta cầm thứ gì đó trên tay mở cửa phòng tắm.

Tôi thường sử dụng nước nóng khi tắm nên mỗi lần tắm, phòng tắm tràn ngập hơi nước.

Lục Bắc Huyền mở cửa đi vào, tôi nhìn rõ ràng hơn trong tay hắn là thứ gì.

Đó là một cái ghế.

Hắn đặt chiếc ghế cạnh tôi, đỡ tôi và bắt tôi từ từ ngồi xuống, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, dùng cả hai tay giữ lấy đôi chân tê cứng của tôi và từ từ bắt đầu nhào nặn.

ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)

Nói thật...

Chuyện này thực sự rất đáng xấu hổ.

Rốt cuộc, chúng tôi lại ở trong phòng tắm, và một lần nữa... Tôi nhìn xuống chính mình.

Hắn có thể cho tôi mặc quần áo trước rồi tiếp tục xoa chân cho tôi có được không vậy trời?