chương 17 BỊ BỎ THUỐC

Chương 16

“Nhân viên phục vụ, bán cái ly này cho tôi đi.”

Suy nghĩ một chút, lại cầm lấy cái ghế gỗ Minh Giản đã ngồi.

“Cái này ta cũng muốn mua!”

“Ly thì được nhưng ghế thì không.”

Nhân viên phục vụ dở khóc dở cười, chỗ họ là quán cà phê, không phải cửa hàng đồ nội thất.

Mũ lưỡi trai rất mất hứng đặt mông ngồi ở chỗ Minh Giản vừa rồi ngồi qua, trước sau trái phải xê dịch, cảm thụ một chút nhiệt độ còn lại của mông Minh Giản.

“Cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây!”

Anh bất lực quá, cuộc này bất đắc dĩ sống cũng không có ý nghĩa!

***

Minh Giản né tránh hành động đưa tay muốn ôm eo mình của Triệu Đào, cố gắng ngăn lửa giận trong lòng, thừa dịp Triệu Đào không chú ý, ấn chuông điện thoại di động.

Nói một câu chờ một chút, đi xa một chút đi nghe điện thoại.

“Có khách hàng tới? Được, tôi đi gặp anh ấy.”

Bỏ điện thoại vào túi, quay đầu cười xin lỗi Triệu Đào.

“Thật ngại quá, một khách hàng rất quan trọng bất ngờ tới, tôi muốn đi gặp mặt một lát.”

“Vậy tối nay anh đi đón em, cùng ăn cơm nhé?”

“Tương đối bận chắc không được rồi, sau này lại nói. Rất vui được gặp anh!”

Minh Giản khách khí nói lời tạm biệt với hắn, lúc xoay người nụ cười biến mất, vội vàng lên xe rời đi.

Triệu Đào sờ sờ cằm, hừ cười một tiếng.

“Cho người ta chơi hỏng rồi, còn làm bộ thanh cao. Sớm muộn gì cũng tới lượt ông đây chơi.”

Xe Minh Giản chạy có chút nhanh, rời xa con phố này lập tức dừng xe lại, lấy nước rửa tay ra để khử trùng tay..

Triệu Đào cũng không có biểu hiện tốt như vậy, mỗi lần thừa dịp lấy ly cà phê đều muốn sờ sờ tay của cậu, từ quán cà phê đi ra đến bãi đỗ xe, không phải đưa tay ôm, chính là cố ý tới gần, còn thiếu chút nữa sờ mông cậu.

Minh Giản không trở mặt tại chỗ đó do luôn cảm giác bên cạnh có người nhìn mình, hiện tại bùng nổ không được, diễn thì phải diễn cho tới. Nhưng loại người này không thể tiếp xúc nữa. Ghê tởm quá.

Chà xát bàn tay ba lần, tâm trạng Minh Giản không tốt lắm. Ngồi trong xe hút thuốc, đột nhiên rất nhớ Nhung Cửu.

Nhung Cửu cái tên hỗn đản này trước kia không có bát đản như giờ, phương thức theo đuổi người vô cùng ngu ngốc!

Khi đó tính tình cậu cũng giống như bây giờ, lạnh lùng không thân thiết với ai. Nhung Cửu sợ khiến cho cậu phản cảm, không trực tiếp làm bạn với cậu, mà đi mua chuộc một bạn học cùng ký túc xá, Nhung Cửu mượn lý do tìm vị bạn học này thường xuyên đến trường học của cậu. Có đôi khi bạn học không có ở đây, Nhung Cửu liền dùng cớ chờ bạn mà ở lại, cùng cậu nói chuyện phiếm. Sau khi quen thuộc, thì rủ cậu đi chơi bóng, một đám người ra ngoài ăn cơm. Giả vờ dạy cậu ném bóng ba điểm, rõ ràng rất chờ mong tay không cẩn thận đυ.ng vào nhau, nhưng sau khi đυ.ng vào nhau lại đỏ bừng mặt xin lỗi.

Minh Giản cười ra tiếng, Nhung Cửu khi đó, thật đáng yêu, vì lúc đưa ly nước đυ.ng phải đầu ngón tay âm thầm cao hứng đến cái tay cả ngày cũng không rửa!

So với Nhung Cửu, Triệu Đào chính thằng dê sồm.

Không thể tiếp tục tiếp xúc với Triệu Đào.

Hạ quyết tâm, sau khi về nhà chuẩn bị cùng Minh Giác nói chuyện này.

Vừa ra khỏi thang máy, thấy trước cửa nhà có một túi hồ sơ. Minh Giản có chút kỳ quái, vừa mở cửa thuận tiện mở túi hồ sơ ra.

Bên trong có rất nhiều ảnh.

Đều ảnh chụp Triệu Đào cùng các tiểu soái ca ở cùng nhau, không phải ở bãi đỗ xe ôm hôn, thì là ở trên xe chơi xe chấn, hoặc là ở quán bar hộp đêm trái ôm phải ôm, ăn một khối kẹo, uống một chén rượu a, tay không ngừng xoa mông sờ đùi tiểu soái ca ở trong ngực, ra vào khách sạn thuê phòng a!

Ít nhất cũng có ba bốn mươi tấm sau, mỗi một tấm ảnh chụp tiểu soái ca khác nhau.

Có một số ảnh chụp bởi vì không rõ ràng lắm, còn cố ý dùng bút đỏ khoanh tròn ra, chỉ ra người trong ảnh ai là Triệu Đào, đánh dấu trên trán Triệu Đào, biếи ŧɦái!

Minh Giản chợt cười ra tiếng.

“Hỗn đản! còn biết lo à?”

Dùng chiêu này nhắc nhở mình không nên mắc mưu bị lừa, không nên nɠɵạı ŧìиɧ a!

Chết? Nếu Nhung Cửu mà chết, những bức ảnh này ở đâu ra?

“Hừm! Tôi xem anh có thể nhịn tới khi nào?”

Minh Giản cầm ảnh lắc lắc đầu ngón tay, cười đặc biệt vui vẻ!

Điện thoại vang lên, Minh Giản vừa thấy đó điện thoại của anh Minh Giác.

“Anh.”

“Ơ, nghe giọng điệu này tâm tình không tệ nha?”

Minh Giác vừa nghe thanh âm Minh Giản liền nở nụ cười, từ sau khi ly hôn, Minh Giản không vui vẻ như vậy.

“Cũng được.”

“Triệu Đào chọc cho em vui như vậy à? Có phải có ý gì với Triệu Đào không?”

“Không có.”

“Triệu Đào bên này hỏi ý của em như thế nào? Đồng ý thử một chút hay là không hài lòng chờ người khác?”

Người làm ăn Minh Giác, thích đi nhanh, Minh Giản giơ lên một tấm ảnh, trong đó Triệu Đào đang chơi xe chấn với một tiểu soái ca, mông trắng in lên hết cửa, phi thường đồi phong bại tục.

“Làm bạn trước đi. Những chuyện khác để sau hãy nói.”

“Cũng được. Anh không hiểu rõ Triệu Đào này lắm, hôm nay anh cũng hỏi thăm một chút, nghe nói tác phong cá nhân rất loạn. Cũng có lãng tử quay đầu lại, nhưng chỉ sợ có người không quay lại. Tự em nhìn nhận.”

“Được, em biết rồi.”

Minh Giản cúp điện thoại, lại nhìn ảnh Triệu Đào. Hừ hừ ném vào thùng rác.

Triệu Đào bên kia nghe nói trước tiên bắt làm bạn, liền đáp ứng. Bạn bè mà, cùng nhau ăn cơm cùng nhau uống rượu, hai ba lần không phải cùng nhau ngủ sao?

Chủ nhật Triệu Đào gọi điện thoại cho Minh Giản.

“Bạn tốt ơi, hôm nay anh mời em đi uống rượu. Có một quán bar mới mở không khí rất tốt, cuối tuần mà đi thư giản thôi.”

Minh Giản trong lòng một trăm lần không đồng ý, nhưng kéo rèm cửa sổ hướng dưới lầu nhìn xem, từ lần trước cậu lén đi Giang Hạ về trong tiểu khu xuất hiện thêm một bảo vệ, mà bảo vệ này thường xuyên đi qua lại dưới lầu nhà cậu.

Hiện tại lại giúp một bà dì lớn tuổi xách đồ.

“Được, nói địa điểm tôi sẽ tới ngay.”

Triệu Đào thật cao hứng nói tên một quán bar, cũng ở trong điện thoại nói to, nhớ tới sớm một chút a!