chương 15 Đi xem mắt

“Tôi biết anh với Nhung Cửu tình cảm sâu đậm, nhưng đây là việc riêng của tôi, không cần anh phải bận tâm nữa. Sau này tôi sẽ sống thật tốt, anh cũng không cần đến thăm tôi, ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, tôi sẽ áy náy. Tôi mệt rồi, anh về trước đi.”

Minh Giản ngoài cười nhưng trong không cười mở cửa.

Lý Thất không đi không được. Người ta muốn hắn ra ngoài.

Cửa chống trộm rầm một tiếng đóng lại, Lý Thất hung hăng đánh vài quyền vào không khí.

Minh Giản nói mẹ nó sao mà có lý, chồng trước đã chết còn không cho người tái hôn sao?

“Tôi không làm được đâu, tôi ở chung với Minh Giản một hồi không phải bị tức chết, chính là bị cậu ta thẩm vấn ra đến nói thật! Nhiệm vụ này tôi không làm được, chủ nhiệm, ngài để người khác làm đi. Tôi thà rằng đi trong mưa bom bão đạn cũng không muốn nói thêm một câu với Minh Giản!”

“Người khác đều đi chấp hành nhiệm vụ, chỉ có cậu nhàn rỗi có chút chuyện này làm không xong!”

“Ai được làm đi!”

“Được rồi! Cậu về đi tôi cho người khác tới.”

Lý Thất như được giải thoát nhanh chóng rời khỏi tiểu khu Minh Giản.

Minh Giản ôm bả vai đứng ở cửa sổ, nhìn Lý Thất dùng tốc độ chó đuổi thỏ chạy ra ngoài, không tiếng động nở nụ cười.

**

Thứ sáu đi làm, tinh thần vô cùng tốt, không chỉ chủ trì một cuộc họp, còn làm tất cả công việc tồn đọng hai ngày trước.

Trưa thứ bảy, thay một bộ quần áo mới chải truốt đẹp trai, giống như tinh anh xã hội, vào một quán cà phê.

Ngồi xuống chưa được bao lâu, anh họ Minh Giác dẫn người tới. Minh Giác không đơn thuần là anh Minh Giản, mà còn là cấp trên trực tiếp của cậu.

Bên cạnh có một người đàn ông rất đẹp trai, nhìn thấy Minh Giản liền cười, vừa cười vừa nhìn lên nhìn xuống Minh Giản, ánh mắt kia giống như có móc câu có thể xốc quần áo người ta lên.

Minh Giản gật đầu lộ ra một nụ cười rất nhạt che giấu sự chán ghét trong lòng.

“Tôi cũng là lần đầu tiên làm bà mai.” Minh Giác nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, đây cũng không phải là nói chuyện làm ăn.

“Đơn giản một chút, Minh Giản em học của tôi. Đây là con trai của Triệu tổng, Triệu Đào. Cụ thể thế nào, hai người tự nói đi. Tôi đi đây.

Minh Giác dừng lại không đến năm giây, giới thiệu xong liền đi.

Triệu Đào cười to, phỏng chừng cảm thấy ngón chân xấu hổ đều cào loạn trong giày da.

Minh Giản có chút áy náy, cậu lợi dụng ý tốt của anh họ.

Minh Giác xuất hiện và rời đi rất đột ngột.

Minh Giản cũng không để ý, ra dấu mời Triệu Đào.

“Anh ngưỡng mộ em đã lâu.”

Sau khi Triệu Đào ngồi xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Minh Giản.

“Sinh nhật cha anh năm ngoái, cậu và Minh tổng cùng tham gia tiệc rượu, khi đó tôi đã cảm thấy khí chất bất phàm, chói mắt hơn tất cả mọi người. Biết em độc thân anh đã cầu xin cha đề cập chuyện này với Minh tổng, nhưng emvẫn nói không muốn May mà cuối cùng em cũng cho tôi cơ hội lần này.

Minh Giản uống một ngụm cà phê, che giấu nụ cười giả dối trên khóe miệng.

“Anh mang hoa đến cho em.”

Triệu Đào kéo áo khoác từ trong túi lấy ra một đóa hoa hồng trắng, hôn lên hoa hồng một cái, cười đưa cho Minh Giản.

“Hoa tươi tặng mỹ nhân, anh cảm thấy em rất thích hợp với hoa hồng trắng, thánh khiết, cao quý, thuần khiết.”

Hoa đưa tới trước mặt, Minh Giản hơi nhíu mày, người này quá mức lỗ mãng cậu rất không thích, nhưng không nhận không tốt lắm.

“Cảm ơn.”

Minh Giản cầm lấy thuận tay cắm hoa hồng vào bình hoa nhỏ trên bàn.

“Ba anh thường khen em, nói em là cánh tay đắc lực của Minh tổng, anh cũng rất bội phục em, hợp tác lần trước...”

Nhìn cái bàn đối diện kia, Minh Giản mấy lần đều nở nụ cười, người đội mũ lưỡi trai trốn ở trong góc cắn một ngụm lưng ghế, hì hì một ngụm, thiếu chút nữa cắn nát tấm ván gỗ!

Tức giận hừ hừ, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, thiếu chút nữa nhào tới xé nát Triệu Đào!

“Tiên sinh? Tiên sinh?”

Người phục vụ đẩy vai anh ta.

Người này mạnh mẽ quay đầu, từ dưới vành nón bắn ra đôi mắt đen lạnh lùng làm nhân viên phục vụ hoảng sợ.

“Tiên sinh, anh ngồi ở đây một tiếng rồi, không gọi gì sao?”

“Nước chanh! Chỉ cần chanh không cần nước!”

Nhân viên phục vụ nhếch miệng, không chua chết à!

Nếu khách yêu cầu như vậy, nhân viên phục vụ ép một ly nước chanh, một giọt nước không cho một giọt mật ong không thêm.

Sau khi hai vị khách nói chuyện với nhau rất vui vẻ tiếp tục ly, vị khách đội mũ lưỡi trai này, bưng nước chanh lên, kéo một chút khẩu trang xuống, một hơi uống hết nửa ly nước chanh.

Tất cả nhân viên phục vụ đều nhìn đến choáng váng!

Tập thể giơ ngón tay cái với người.

Minh Giản cảm thấy kỳ quái, theo bản năng nhìn lại, mũ lưỡi trai vội vàng rụt đầu trốn sau lưng ghế, nhưng cái ghế cao lớn có thể ngăn được bao nhiêu, lộ ra bả vai và đỉnh đầu.

“Thời gian không còn sớm nữa, anh mời em ăn cơm nhé.”

Triệu Đào nhìn thời gian, đứng dậy.

Minh Giản nhìn chiếc mũ phía sau ghế, quay lại nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên với Triệu Đào.

“Được. Tôi mời anh.”

Triệu Đào rất vui mừng, tự nhiên đến giúp Minh Giản kéo ghế ra.

Hai người cười nói vui vẻ rời khỏi quán cà phê.

Mũ bóng chày tức giận đến mức uống hết nước chanh!

Nhân tài, cái này còn chua hơn uống giấm! Anh ấy không bị đau bụng à? Kể cả khi không bị đau bụng thì răng cũng ê nha!

Mũ bóng chày đứng dậy, đi đến chỗ Minh Giản vừa ngồi, cầm cái ly cà phê của Minh Giản lên.