Muốn phục hôn không có khả năng chơi lớn như vậy, Nhung Cửu cũng không có bản lĩnh kéo đội giao thông cùng nhau gạt người.
Vậy mục đích của anh ấy là gì?
Nhung Cửu rốt cuộc muốn làm gì?
Có bao nhiêu người liên quan?
Lời nói dối biến thành âm mưu, cục diện này lớn bao nhiêu, Minh Giản thật đúng không hiểu ra sao.
Không nghĩ ra, đầu óc đều sôi trào, Minh Giản không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Chuyện không còn đơn giản như hai người đùa giỡn mà trở nên phức tạp, cẩn thận vẫn là trên hết.
Nhưng cũng phải ép người ra, hỏi rõ mới biết được.
Minh Giản lẩm bẩm.
“Lăn lộn như vậy chỉ vì phục hôn, Nhung Cửu à, tên bát đản nhà anh đúng là ngứa da.”
Nghĩ không ra vậy thì thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi diễn biến, luôn luôn lộ ra dấu vết thời điểm. Chờ cậu bắt được manh mối và chứng cứ, chính là lúc Nhung Cửu chết đến nơi! Duỗi eo.
“Chơi tôi phải không? Được! Hai chúng ta xem ai chơi ai! Tôi còn không tin anh không ra.”
Minh Giản hừ hừ cười. Vui vẻ đi chơi.
Thật sự đi chơi, thưởng thức mỹ thực thành phố Giang Hạ, ngắm sông nước, vui vẻ chơi hai ngày. Sau đó tinh thần thần phấn chấn trở về.
Lý Thất sắp điên rồi, tìm không thấy người, vốn là trở về nói cho người nhà chủ nhiệm rằng Nhung Cửu chuẩn bị đi Ngư Đảo nghỉ phép, để Ngư Đảo chuẩn bị tiếp đãi. Đi có hơn một tiếng, Minh Giản biến mất. Tra xét lịch trình người đi, cuối cùng mới biết Minh Giản đi thành phố Giang Hạ.
Chủ nhiệm căn cứ cũng rất đau đầu, người nhà Nhung Cửu không ra theo người thường, mỗi một bước đều vượt qua dự đoán trước của bọn họ, bất quá cũng may, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, không có sơ hở gì, không sợ Minh Giản đi điều tra.
Lý Thất ôm cửa chờ hai ngày, cũng thấy Minh Giản trở về.
Mang theo bao lớn bao nhỏ xuống taxi, Lý Thất cực kì muốn cài GPS lên người Minh Giản, ít nhất có thể biết Minh Giản đi đâu.
“Anh dâu à, em đã chuẩn bị xong chỗ cho anh đi du lịch rồi, sao đột nhiên anhkhông thấy đâu?
Lý Thất dù biết Minh Giản đi đâu nhưng lúc này cũng giả vờ không biết.
“Đi ra ngoài chơi, đột nhiên muốn xem nơi anh ấy làm việc. Cũng coi như một cách tưởng nhớ anh ấy. Chơi hai ngày liền trở về.”
Minh Giản mở vali ra, từ bên trong lấy ra một túi thịt bò khô đưa cho Lý Thất.
“Mấy ngày nay cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, này coi như quà cảm ơn cũng như xin lỗi đã gây cho anh không ít phiền toái.”
Minh Giản cười nhạt, không có lệ khí, cách làm khác người, tựa hồ trở nên bình dị gần gũi.
Lý Thất rất buồn bực, đã chuẩn bị tốt tâm lý tiếp tục bị Minh Giản lăn qua lăn lại, nhưng Minh Giản đột nhiên thấu tình đạt lý, đây là ý gì nha?
“Anh cũng rất bận, sau này không cần đi theo tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không tự sát hay tự tử gì đâu. Tôi sẽ sống thật tốt. Anh cứ làm việc của anh đi.”
Lý Thất gãi đầu. Càng thêm không hiểu nổi Minh Giản.
Minh Giản cũng không quan tâm hắn có ở bên cạnh hay không, cầm di động bắt đầu gọi điện thoại.
“Mẹ, con không có làm gì, hai ngày nay đi ra ngoài một chuyến. Con mua một ít sách ngoại khóa cho Minh Tuyền, cuối tuần này bảo nó đến ở với con, con dẫn nó đi chơi viện Hải Dương. Thân thể rất tốt. Đừng lo lắng cho con.”
Lý Thất càng kỳ quái, nghe Minh Giản gọi điện thoại ý này là quan hệ với cha mẹ hắn không tệ, quan hệ với đứa em thứ hai cũng rất tốt.
“Nhung Cửu? Chưa từng gọi điện thoại.”
Minh Giản cũng không nói chuyện Nhung Cửu chết, mà bình tĩnh cùng mẹ mình nói chuyện phiếm.
“Con không thương tâm, ly hôn lâu như vậy con đã sớm quên. Không có việc gì, mẹ không cần tới nhìn con. Đúng rồi, mẹ, anh họ con nói muốn giới thiệu cho con một người. Con từ chối một lần rồi. Mẹ biết tình hình của người đó không? 25 tuổi? Nhỏ thì nhỏ đi, nhỏ sẽ dính người, sẽ không chạy đông chạy tây không để về nhà. Được, mẹ cứ nói với anh họ con, mấy ngày nữa sắp xếp xem mắt. Không cần chờ nữa, ly hôn rồi con còn chờ anh ấy làm gì. Thật không có thương tâm. Được rồi. Thế thôi.”
Minh Giản cười gọi điện thoại, không có biểu cảm thương tâm, còn nhàn nhã thưởng thức bật lửa.
“Ngày mai con đi làm, trưa ngày kia thứ bảy cùng nhau ăn một bữa cơm. Được, cứ quyết định như vậy.”
Minh Giản cúp điện thoại, có chút buồn bực nhìn Lý Thất.
“Sao cậu còn chưa đi?”
“Anh dâu, anh không đi chơi nữa?”
“Không cần. Công việc tôi rất bận với lại tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới càng tốt. Mà cách tốt nhất để kết thúc một mối quan hệ là bắt đầu một mối quan hệ mới. Tôi nghĩ rằng anh ấy chưa chết, muốn anh ấy trở lại, nhưng điều đó là không thể, người chết không thể sống lại. Tôi chỉ có thể chấp nhận và chuẩn bị chào đón một cuộc sống mới.”
Lời này quá đúng, không giống như Minh Giản làm khùng làm điên mấy ngày trước.
“Ngư đảo mà em đang nói đến rất đẹp, anh thật sự không muốn đi thử sao? Chỉ có 2.000 nhân dân tệ một tháng, mà anh có thể chơi thoải mái, ăn hải sản ngắm mặt trời mỗi ngày. “
Lý Thất cực lực xúi giục Minh Giản đi, chỉ cần người đi đối phương sẽ không có thời gian hẹn hò mù quáng.
Cỏ ở mộ sẽ không xanh như vậy.
“Nếu không, sau khi buổi gặp mặt của tôi kết thúc, nếu bạn trai nhỏ của tôi có thời gian thì đi cũng được coi như hưởng tuần trăng mật sớm.”
Minh Giản suy nghĩ một chút rồi đưa ra phương án mới.
Lý Thật thật sự muốn một quyền đánh Minh Giản bất tỉnh, tốt nhất nên làm Minh Giản xỉu luôn nửa đầu năm!
Thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ, Lý Thất gặp được người khó nhằn nhất!
“Anh dâu, anh làm vậy đối với Nhung Cửu không thấy có lỗi sao?”
“Hôn nhân đồng giới đã được công nhận bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn sống ở thời phong kiến vậy? Nếu chồng cũ của tôi chết chả nhẽ anh muốn tôi thủ tiết thờ chồng đến tám mươi tuổi à? Rồi có định trao vòng nguyệt quế cho tôi không?”
Minh Giản nửa cười, nói khiến Lý Thất nghẹn ngào.