Chương 1: Chồng cũ chết rồi

Nhung Cửu qua đời.

Khi Minh Giản nhận được tin tức này, cậu sững sờ, cảm thấy rất hoang mang, đã hơn một năm kể từ khi ly hôn, dù Nhung Cửu có chết hay không chuyện này cũng không liên quan gì đến mình. Tại sao đồng nghiệp của Nhung Cửu lại nói cho cậu biết tin này?

“Nhung Cửu không có người thân, chỉ có cậu là chồng cũ của anh ấy. Chúng tôi đã làm xong hết rồi, tài sản của anh ấy sẽ để lại cho cậu. Nơi an nghĩ của anh ấy là Nhà tang lễ Từ An.”

Minh Giản muốn nói là không cần, nhưng đối phương đã cúp điện thoại.

Minh Giản châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà từ từ cảm nhận được tâm trạng không hỗn loạn, không có tức giận hay buồn bã, cũng không có vui sướиɠ chỉ là rất bình tĩnh.

Phủi phủi bộ đồ, cầm lấy cặp sách, tan làm sớm. Cậu nói với thư ký cuộc họp buổi chiều lùi lại. Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng yên bình đến mức không một ai biết rằng chỗng cũ của cậu đã chết.

Chỉ khi bước ra khỏi thang máy cậu xém chút nữa là vấp ngã.

Nhà tang lễ Từ An là một nhà tang lễ nhỏ, có một sảnh dùng cho tổ chức tang lễ, người quá cố sẽ được chôn ở ngọn núi phía sau.

Khi Minh Giản đến, lễ tưởng niệm đã kết thúc, chỉ còn có hai ba người đàn ông sống lưng thẳng tắp, khí thế hiên ngang đang nói chuyện, không buồn bã đau đớn, hút thuốc lá thậm chí còn cười nói gì đó. Khí chất và tư thế đứng đó nhìn là biết không phải là người bình thường, chắc đã từng tham gia quân ngũ hoặc là huẩn luyện viên quân sự gì đó.

Chuyện này rất kỳ lạ, Nhung Cửu chỉ là nhân viên quen bị điều công tác sang một thành phố khác, lúc còn ở bên nhau cậu chưa từng thấy những người này.

“Minh Giản, Chồng cũ của Nhung Cửu? Xin chào, tôi là bạn của Nhung Cửu, Lý Thất.”

Một người đàn ông cao ngất đi tới tự giới thiệu.

Mặc dù đối phương đang mặc một bộ đồ vest đen, nhưng cũng không thể che giấu sự chính trực trên gương mặt của anh ta.

Minh Giản gật đầu.

“Nhung Cửu bị tai nạn xe hơi chết tại chỗ. Trách nhiệm thuộc về bên kia. Trước khi chết anh ấy đã mua bảo hiểm, công ty phụ trách tiền mai táng, bên kia cũng chịu bồi thường, cộng hết lại được khoảng 400 vạn.”

(*tương đương khoảng 13,7 tỏi)

Lý Thất mặt không cảm xúc nói xong tình huống, rồi đưa túi tài liệu trong tay cho Minh Giản.

“Lúc còn sống anh ấy đã lập di chúc, nói rằng mình có lỗi với cậu nên tài sản của anh ấy sau khi chết đều thuộc về cậu. Tất cả đều ở đây! Anh ấy được hỏa táng và tro cốt được chôn ở ngọn núi phía sau, số 802. Cậu có muốn đi gặp anh ấy một chút không?”

Nói đến đây, trong mắt Lý Thất đột nhiên có chút hứng thú, quan sát biểu cảm của Minh Giản, xem người này là khóc hay ngất xỉu hoặc có cảm xúc thăng trầm gì không.

Nhưng Minh Giản chỉ cau mày.

“Chuyện xảy ra khi nào? Mà giải quyết nhanh như vậy?”

“...... À, cái này do tài xế bên kia cũng chết. Nên được giải quyết khá nhanh.”

Lý Thất sờ sờ mũi.

Lông mày Minh Giản nhíu chặt hơn.

“Thành phố nào?”

“Ngay nơi anh ấy làm việc, thành phố Giang Hạ.”

“Hoả táng ở đâu?”

“Tại đó luôn.”

“Tại sao anh không đưa anh ta trở về?”

“Xa quá không tiện.”

“Anh có nhìn thấy thi thể của anh ấy không? Có chắc chắn anh ấy đã chết?”

Minh Giản hỏi liên tục, không cho đối phương thời gian suy nghĩ, hung hăng đặt câu hỏi.

“...... À. Tôi còn có một số việc gấp phải đi trước đây, cậu ta được chôn ở sau núi, nếu cậu muốn đi gặp thì đi đi.”

Lý Thất nói cũng không nói lời tạm biệt, xoay người rời đi, bước chân vội vàng, vô tình móc trúng vòng hoa bên cạnh loạng choạng suýt ngã xuống — hắn đưa tay đỡ, cười ngại ngùng với Minh Giản, xoay người từ bước nhanh chuyển thành chạy chậm ra khỏi phòng tưởng niệm, rồi biến mất.

Minh Giản đứng một lúc, mở túi tài liệu trong tay ra nhìn, trong đó có hai thẻ ngân hàng, còn có một số tài liệu linh tinh. Tổng cộng số tiền trong tài khoản là 415 vạn.

Minh Giản nhét túi tài liệu vào cặp, rời khỏi nhà tưởng niệm, do dự một lát rồi bước chân đi về phía sau núi.

Hàng thông gợn sóng, vàng mã như những con bướm trắng bay phấp phới, hoang vắng không một bóng người, tốc độ của Minh Giản tương đối chậm, đi đến tầng thứ tám của nghĩa trang, hàng thứ hai bên tay trái là một ngôi mộ mới.

Tấm ảnh Nhung Cửu cười xán lạn nằm trên bia đá, bên cạnh có dòng chữ ‘bạn tốt Nhung Cửu chi mộ’, hưởng dương 33 tuổi có lẽ đã hơn một năm không gặp, gương mặt của Nhung Cửu có một chút thay đổi so với trước đây. Sau tấm bia là một ngôi mộ nhỏ có đường kính khoảng hai mét, đất vẫn còn mới và bằng phẳng. Phía trước có một dĩa trái cây nhỏ.

Minh Giản không thể không tin nữa, lòng cảm thấy đau thắt ngồi xổm xuống, duỗi tay ra, thấy tay mình đang run rẩy dữ dội, khi sắp chạm vào bia mộ, ngón tay co lại, do dự, chậm rãi dán lên ảnh của Nhung Cửu, đầu ngón tay vuốt ve vào gương mặt đẹp trai trong ảnh chụp, nghẹn ngào cúi đầu.

Phải mất một đoạn thời gian dài mới ngưng tụ được nước mắt, sắp rơi xuống.

Ế?

Minh Giản thấy ba quả táo đặt trước tấm bia không đúng, liền đổi góc nhìn thử, thấy táo đã bị cắn.

Vết cắn này khá lớn, quả táo lớn mà mới cắn hai ba phát gần như hết một nửa.

Có ai dám ăn vụng đồ cúng trên mộ không? Ngay cả những người bạn thân thiết nhất cũng không thể.

Minh Giản chớp chớp mắt, nước mắt biến mất.

Cậu ngồi xổm trước bia mộ, tiếp tục ngồi xổm, cũng không đứng lên, cúi đầu không nhúc nhích.

Lý Thất trốn dưới một góc tường thành của nghĩa trang, cầm kính viễn vọng nhìn Minh Giản ở lưng chừng núi.

“Còn chưa xuống.”

Cầm điện thoại lên, nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Đã nửa tiếng rồi. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Người ở đầu dây bên kia lo lắng. “Cậu đi lên mang em ấy xuống đi. Đưa về nhà!”

Lý Thất bất đắc dĩ nói mình đã lộ sơ hở.

“Tôi nói mình có việc gấp phải đi, giờ mà quay lại đưa cậu ấy về, ông không sợ cậu ấy tiếp tục tra hỏi tôi sao?”

“Vậy cậu đi tìm nhân viên nhà mai táng và nhờ họ thuyết phục em ấy quay về.”

Người ở đầu bên kia điện thoại thông minh hơn, nghĩ ra một cách.

Lý Thất có chút hả hê vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Ông có thời gian lo lắng cho cậu ấy, không bằng lo cho mình trước đê. Sớm muộn gì ông cũng sẽ chết trong tay cậu ấy thôi.”

“Tôi đây không phải là không có biện pháp sao. Cậu mau đi, em ấy khó chịu như vậy mà cậu còn ngồi nói nhảm.”

Lý Thất bị thúc giục vừa muốn đi ra ngoài, liền nhìn đến Minh Giản đứng lên muốn xoay người xuống dưới, sợ tới mức co người rụt cổ.

“Cậu ấy đứng lên rồi, giống như muốn đi về, nhưng sao tướng đi kì kì.”

Lộ ra một con mắt lén lút nhìn Minh Giản, miệng không ngừng tường thuật trực tiếp cho người ở bên kia điện thoại.

Thấy Minh Giản thất tha thất thiểu bước hai bước, vừa đi tới mép cầu thang, thân thể mềm nhũn, lăn xuống bậc thang!

“Ôi chết tiệt! Cậu ấy ngã rồi!”

Lý Thất lao ra như một mũi tên!

Người bên kia kêu oai oái, hận không thể chui ra khỏi điện thoại.

“Em ấy đâu? Sao thế nào rồi? Chuyện gì đã xảy ra với em ấy!”

“Bị ngã cầu thang, tý nói chuyện sau!”

Lý Thất vội vàng cúp điện thoại, chạy đi, nhưng đã muộn.

Minh Giản từ trên sườn núi lăn xuống, hoàn toàn không khống chế được thân thể, may mắn là bậc thang trong nghĩa trang rất rộng, không có độ dốc lớn như thường, nhưng mà ngã cũng rất đau nha!

Khi Lý Thất chạy bên cạnh Minh Giản, Minh Giản đã nằm ở bậc thang dưới cùng, đầu bị tét chảy mái, quần áo lấm lem, nằm trên mặt đất bất tỉnh.

“Minh Giản? Chị dâu!”

Lý Thất lay mạnh vai Minh Giản, nhưng Minh Giản vẫn nhắm mắt, im lặng.

“Khó trách Nhung Cửu nói cậu giỏi nhất giả vờ, rõ ràng là đau lòng muốn chết mà còn làm bộ không sao cả, cho dù đau đến xỉu vẫn muốn giấu trong lòng. Ngã từ trên đó xuống chắc không bị hư luôn người chứ? Chị dâu! Chị dâu!”

Vỗ vỗ mặt Minh Giản mặt hét vài tiếng vào tai đối phương, nhưng vẫn là không phản ứng.

Lý Thất lo lắng, sợ xảy ra chuyện lớn nên cõng Minh Giản chạy một mạch ra xe.

Minh Giản ở bên trong phòng cấp cứu, Lý Thất thì lo lắng đến mức đi vòng vòng. Bác sĩ giải thích, Minh Giản bị đập trán vào bậc thang, mặc dù đầu không sao nhưng tay bị gãy xương, tinh thần suy nhược, huyết áp thấp và nhiều vấn đề khác.

Đang lúc hắn đang lo lắng thì một người đàn ông cao lớn mang khẩu trang đội mũ, mặc áo hoodie, không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, vội vàng lao tới chỗ Lý Thất.

“Tôi đệch! sao ông lại ra ngoài? Trở về nhanh đi!”

Lý Thất kinh hãi, vội vàng nhìn trái nhìn phải, kéo người vào một góc.

“Người sao rồi?”