Chương 9

Động tác của anh rất dứt khoát, nhìn không ra dùng sức nhiều, nhưng dấu tay trên mặt Triệu Giai Lệ lại đỏ hơn vết sưng trên mặt Hứa Yên Tang.

Triệu Giai Lệ ôm mặt, tức giận hét lên: "Anh dám đánh tôi? Anh biết tôi là ai không?"

Mấy người Chu gia đều bị cái tát bất ngờ này làm cho sững sờ.

Một nhân viên bán bảo hiểm quèn, con kiến hôi bị bọn họ giẫm dưới chân, vậy mà dám động tay động chân với người Chu gia?!

Phú Trăn Đằng như không nhận ra cơn giận của bọn họ, dùng khăn tay lụa chậm rãi lau tay phải, từ tốn giải thích: "Vợ tôi không thể nào bị các người tát một cái mà không được trả lại."

"Họ Phú kia, tôi thấy anh chán sống rồi!"

Hành vi của Phú Trăn Đằng chính là là giẫm lên mặt mũi Chu gia mà chà đạp, Chu Mục Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, đột nhiên vươn tay, hung hăng đấm một phát!

Hứa Yên Tang nín thở, Chu Mục Xuyên thường xuyên tập thể hình, cả người toàn cơ bắp, nếu Phú Trăn Đằng trúng cú đấm này, e là xương sọ cũng vỡ vụn.

Tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, vừa định lao ra chắn trước mặt Phú Trăn Đằng thì thấy anh ấy đã nghiêng người né tránh, đồng thời nhanh chóng ra tay, túm lấy cổ tay Chu Mục Xuyên.

Nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, Phú Trăn Đằng đã đỡ được cú đấm này, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chu Mục Xuyên.

Cũng không thấy dùng sức thế nào, sắc mặt Chu Mục Xuyên bỗng nhiên trở nên trắng bệch, như thể đau đến tận xương tủy, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.

"Chu tiên sinh," Phú Trăn Đằng ngẩng mắt nhìn anh ta, giống như nhìn một con hề không đáng thương: “Anh sẽ hối hận, bất kể phương diện nào."

Chu Mục Xuyên đau đến mức thở hổn hển, có cảm giác như cổ tay sắp bị phế bỏ, vậy mà anh ta lại cảm nhận được một áp lực to lớn từ một nhân viên bán bảo hiểm nho nhỏ.

Muốn nói lời hung ác, há miệng ra nhưng lại không nói được nửa chữ... Anh ta vậy mà cảm thấy sợ hãi!

Phú Trăn Đằng buông anh ta ra, nắm tay Hứa Yên Tang rời đi.

Chu Mục Xuyên xoa xoa cổ tay đau nhức, nhìn bóng lưng hai người, nghiến răng nghiến lợi đến bật máu.

Cả đời này anh ta chưa từng chịu uất ức như vậy!

Tần Tư Tư đau lòng nắm lấy tay anh ta, có chút bất mãn nói: "Chị Yên Tang thật quá đáng, sao có thể động tay động chân với anh chứ?"

Chu Mục Xuyên ánh mắt âm trầm, không nói gì.

Cả Bắc Thành, chưa có ai dám cưỡi lên đầu Chu gia mà khıêυ khí©h.

Hứa Yên Tang, lần này, là cô tự chuốc lấy!

Bên kia.

Ra khỏi khu biệt thự, Hứa Yên Tang khéo léo rút tay ra, có chút áy náy nói: "Thực ra tôi xin lỗi bọn họ cũng không sao, không đau không ngứa, bây giờ lại liên lụy đến anh, Chu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu."

Phú Trăn Đằng nhìn cô: "Bọn họ tát em, em còn muốn xin lỗi bọn họ?"

Hứa Yên Tang thở dài, thế giới của người giàu có đâu đơn giản như vậy? Tập đoàn Chu nuôi một đống luật sư, ai nấy đều là cao thủ kiện tụng, một luật sư bình thường sao có thể là đối thủ của những người đó?

Nhưng sự đã rồi, nói gì cũng vô ích, hơn nữa người ta dù sao cũng đã giúp cô.

Hứa Yên Tang quay đầu hỏi Phú Trăn Đằng: "Anh chưa ăn trưa đúng không? Tôi mời anh nhé, anh muốn ăn gì?"

Phú Trăn Đằng nói: "Ăn gì cũng được, lát nữa em còn phải đi làm."

Hứa Yên Tang gật đầu, hai người đi vào, mỗi người gọi một phần mì xào.

Quán này rất nhỏ, chỉ có vài cái bàn, trang trí cũng đơn giản. Phú Trăn Đằng toát ra khí chất cao quý, đứng ở đó có vẻ hơi lạc lõng.

Anh đứng dậy lấy một cốc nước, đẩy đến trước mặt Hứa Yên Tang: "Uống chút nước đi."

Hứa Yên Tang nói lời cảm ơn. Cả buổi sáng cô chưa uống nước, lại đứng dưới nắng hai tiếng, môi đều khô nứt cả, bưng lên uống từng ngụm nhỏ.

Hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí có chút ngại ngùng, Phú Trăn Đằng cầm đũa ăn mì xào, cử chỉ của anh rất tao nhã, có cảm giác như đang ăn đồ Tây.

Ánh mắt Hứa Yên Tang lại không kìm được nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh.

Cô nhớ, Chu Mục Xuyên cũng có một chiếc giống hệt, là phiên bản giới hạn của thương hiệu xa xỉ, rất khó mua, Chu Mục Xuyên phải nhờ người quen vả lại thêm tiền, mất rất nhiều công sức mới mua được.

Giá cả lên đến mấy triệu, hiển nhiên không phải một nhân viên bán bảo hiểm có thể mua nổi.

"Chiếc đồng hồ này của anh..." Cô do dự mở lời.

"Mượn của bạn, cả bộ vest cũng vậy," Phú Trăn Đằng thần thái tự nhiên: “Em cũng biết nghề của chúng tôi, đôi khi cần một số thứ bên ngoài để tô điểm."

Nghe vậy, nghi ngờ trong lòng Hứa Yên Tang lập tức tan biến, nghề bán hàng không giống những ngành nghề khác, muốn bước vào một vòng tròn nào đó, cần có một viên gạch lát đường.

Phú Trăn Đằng đã ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng, đặt hai tay lên bàn, như thể thuận miệng hỏi: "Em và Chu Mục Xuyên quen nhau như thế nào?"

Hứa Yên Tang khựng lại, không nói gì.

Phú Trăn Đằng nhìn cô: "Không muốn nhắc đến?"

"Không phải." Hứa Yên Tang lắc đầu, trong mắt là sự giải thoát đầy đau khổ, giải thích: "Ba năm trước, bố mẹ tôi gặp tai nạn xe hơi, mẹ tôi chết ngay tại chỗ, bố tôi bị thương cột sống, liệt nửa người dưới, hung thủ bỏ trốn, lúc tôi tuyệt vọng nhất thì gặp anh ta, anh ta giúp tôi tìm luật sư, lo liệu hậu sự cho mẹ tôi, còn giúp bố tôi làm phẫu thuật, tôi... Tôi đã nghĩ anh ta là ân nhân cứu mạng của gia đình mình..."

Phú Trăn Đằng ánh mắt sâu thẳm: "Không trách một cuộc hôn nhân khiến em tổn thương đến vậy, hóa ra anh ta là thừa cơ chen chân vào."

Hứa Yên Tang sững sờ, cười khổ một tiếng, cúi đầu: "Tôi không phải là người không chịu thua, nhưng..."

Nhưng Chu Mục Xuyên với tôi đâu chỉ đơn giản là tình yêu. Hai năm trước gặp được anh ta, là cứu rỗi, là bình yên, là ánh sáng trong đêm đen.