Ngoại trừ tự mình chủ động kích nổ quả bom này, hắn không còn cách nào khác, nếu không thì cứ chờ Phú tiên sinh cho nổ một quả bom lớn hơn đi!
Những chuyện phía sau này Hứa Yên Tang đều không biết, cô nép trong lòng Phú Trăn Đằng, nhìn anh một đường thông suốt ra khỏi Mê Linh Chi Nhãn, sau đó dẫn cô lên một chiếc taxi.
Cuối cùng cô cũng an toàn rồi...
Hứa Yên Tang thân thể khẽ run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, vừa nghĩ đến suýt chút nữa thì... Cô liền hối hận muốn tự tát mình hai cái.
Tại sao lại lỗ mãng như vậy, tuỳ tiện đi đến một cuộc hẹn như thế, cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng trên thực tế thì sao, những thứ cô chuẩn bị kia, trong mắt những người đó căn bản không đáng xem!
Nhận thấy sự run rẩy của người trong lòng, Phú Trăn Đằng mím môi, ánh đèn đường trên phố chiếu vào từ cửa sổ xe, hắt lên khuôn mặt anh sáng tối đan xen, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.
Mãi đến khi về đến nhà, anh đặt cô xuống ghế sô pha, mới trầm giọng mở miệng: "Những người đó, sẽ phải trả giá thích đáng."
Hứa Yên Tang co rúm ở một góc sô pha, ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông cao lớn, bao phủ cô trong một vùng bóng tối, anh không có biểu cảm gì, nhưng môi mỏng hơi mím lại, trên người có một cỗ sát khí không che giấu được.
Cô mấp máy môi, giọng hơi khàn, cẩn thận hỏi: "Anh đang... tức giận sao?"
Cô biết chuyện mình gây ra hôm nay rất ngu xuẩn, nhưng nếu không phải đường cùng, cô làm sao cam tâm tình nguyện đồng ý đi đến bữa tiệc này... Chung quy lại, là cô đã đánh giá quá cao giới hạn của Chu Nhược Đường.
Cô không biết bên Triệu Chiêu đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải Phú Trăn Đằng... Cô không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
Nhưng Phú Trăn Đằng cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó, anh vì cứu cô, sợ là đã chậm trễ khách hàng của mình, có lẽ còn bị cô liên luỵ đắc tội với người ta, anh tức giận... cũng là chuyện nên làm.
Cô cúi đầu, khó khăn mở miệng: "Hôm nay, cảm ơn anh đã cứu em..."
Phú Trăn Đằng ý thức được mình không khống chế tốt cảm xúc, có lẽ đã dọa cô rồi, im lặng một lúc, ngồi xuống cạnh cô, dịu giọng: "Anh không tức giận với em."
Hứa Yên Tang ngẩng đầu nhìn anh, không chắc chắn hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Ánh mắt người đàn ông dừng trên người cô, im lặng một lát, hỏi: "Tại sao em lại bị nhốt ở đó?"
Hứa Yên Tang cúi đầu, mũi không nhịn được chua xót, qua hồi lâu, mới để cho cảm xúc bình tĩnh lại một chút, giải thích qua sự việc.
Phú Trăn Đằng nghe xong lông mày nhíu chặt.
Trước đó ý thức được cảm xúc của cô không đúng, anh đã cho trợ lý đi điều tra xem nhà họ Hứa có xảy ra chuyện gì không, nhưng trợ lý đại khái chỉ điều tra Hứa Yên Tang và Hứa Đại Kiều, không coi Hạ Quân An là người nhà họ Hứa.
Cũng khiến anh bỏ lỡ tin tức suýt chút nữa trí mạng này.
Suy nghĩ một lát, anh trầm giọng mở miệng: "Chuyện của em trai em, không cần lo lắng, anh có bạn bè trong hệ thống giáo dục có thể nói vài lời, em ấy vốn là bị oan ức, muốn quay lại trường học hẳn là không khó."
Hứa Yên Tang không dám tin nhìn anh, trong mắt vừa mừng vừa sợ: "Thật sao?"
Đây là lần thứ hai cô hỏi anh thật giả rồi.
Phú Trăn Đằng không nhịn được lộ ra một tia ý cười: "Trong lòng em, anh không đáng tin cậy như vậy sao?"
Hứa Yên Tang vội vàng lắc đầu: "Không phải, em chỉ là..."
Chỉ là không ngờ, chuyện này có thể dễ dàng giải quyết như vậy.
Ngừng một chút, cô mới có chút ngại ngùng nói: "Nếu sớm hỏi anh thì tốt rồi."
Cũng sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn như vậy.
Trong mắt Phú Trăn Đằng lóe lên một tia sáng, mở miệng nói: "Vậy lần sau có thể thử tin tưởng anh."
Hứa Yên Tang gật đầu, lại lo lắng hỏi: "Tối nay anh đưa em ra ngoài, có ảnh hưởng gì đến anh không?"
Phú Trăn Đằng lắc đầu, giọng trầm thấp: "Yên tâm, thành tích quán quân bán hàng không dễ bị ảnh hưởng như vậy."
Hứa Yên Tang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Chu gia chưa chắc sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ thật sự đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trên người cô chỉ khoác một chiếc áo vest nam, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, đôi chân thon dài thẳng tắp càng thêm sống động, ánh mắt Phú Trăn Đằng từ cổ trắng nõn thon dài của cô dời đi, yết hầu khẽ động: "Đi thay quần áo trước đi."
Hứa Yên Tang đỏ mặt, gật đầu về phòng.
Vừa thay quần áo xong đã nhận được điện thoại của Triệu Chiêu, Hứa Yên Tang vội vàng nghe máy, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Triệu Chiêu truyền đến: "Yên Tang, cậu đang ở đâu vậy? Thiết bị liên lạc không phản hồi, gọi điện cũng không nghe máy, tớ dẫn người vào cũng không tìm thấy cậu, cậu không sao chứ?"
Hứa Yên Tang vội vàng đáp: "Tớ không sao, Phú Trăn Đằng đưa tớ ra ngoài rồi, thiết bị liên lạc chắc là bị chặn sóng, điện thoại cũng bị chặn sóng rồi."
Cô không dám nhắc đến chuyện trong phòng, sợ Triệu Chiêu tức giận quá mất khôn lại làm ra chuyện không lý trí.
Triệu Chiêu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi: "Vậy bọn họ có bắt nạt cậu không? Chu Nhược Đường gọi cậu đi rốt cuộc muốn làm gì?"
Hứa Yên Tang lấp liếʍ: "Cô ta chỉ muốn sỉ nhục tớ, may mà Phú Trăn Đằng đi ngang qua, đưa tớ đi, không có chuyện gì lớn."
Triệu Chiêu cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, nói đùa: "Còn có anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ, anh chàng này không tệ."
Hứa Yên Tang cười cười, thật lòng nói: "Ừm, anh ấy thật sự rất tốt."
Lại nói thêm vài câu, hai người mới cúp điện thoại, Hứa Yên Tang bị hành hạ cả đêm, cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần, không lâu sau liền ngủ thϊếp đi.
Cô không biết, ngay bên ngoài Mê Linh Chi Nhãn, Triệu Chiêu sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười lập tức trầm xuống, nhìn về phía Trần Nhiễm Tinh bên cạnh, nghiến răng nói: "Yên Tang nhất định đã gặp chuyện không may."