Chương 49.2: Con không cưới cậu ta, con đánh dấu cậu ta làm gì? (2)

Cam Nhuệ nhìn chằm chằm vào đêm tối thâm trầm, cong môi mỉm cười.

Cậu ta sẽ không dễ dàng để Dạ Lăng Hàn đánh dấu Kỷ Nhiên như vậy!

Dạ Lăng Hàn một chân đạp một người, đạp hết Alpha và Beta xông tới ngã xuống đất.

Cửa phòng nghỉ rầm rầm đóng lại, Dạ Lăng Hàn quay đầu nhìn, hệt như sát thần đẫm máu, bước từng bước vào bên trong.

Mà trong phòng nghỉ, đã không còn chiến lợi phẩm của anh.

Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, ngón tay phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.

“Em ấy đi đâu rồi?”

Đã đoán trước được Dạ Lăng Hàn sẽ nổi giận, nhưng đối mặt với cơn giận dữ của anh, Cam Nhuệ vẫn bị dọa tới toàn thân run rẩy, cậu ta lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Cậu ta… cậu ta nhảy cửa sổ trốn rồi.”

Dạ Lăng Hàn đi tới trước cửa sổ, anh hít hà, ngoài cửa sổ không còn chút mùi pheromone nào.

Xem ra, Kỷ Nhiên đã đi rất lâu rồi.

Bóng đêm phản chiếu vào trong đôi mắt anh, khiến đôi mắt anh vừa lạnh lẽo vừa thâm trầm.

“Kỷ Nhiên, dù em trốn đến chân trời, tôi cũng sẽ khiến em ngoan ngoãn trở về bên cạnh tôi.”

Cam Nhuệ cúi thấp đầu, khi cậu ta đang thầm suy tính bước tiếp theo của kế hoạch, một cánh tay bóp chặt cằm cậu ta, hung ác nâng mặt cậu ta lên.

“Về sau đừng giở trò trước mặt tôi.”

Dạ Lăng Hàn nhìn thấu cậu ta rồi! Cam Nhuệ giật mình thon thót.

Vừa định giải thích vài câu, sức lực dưới cằm đã không còn.

Dạ Lăng Hàn kéo mở cửa phòng nghỉ, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn những Alpha và Beta vẫn chưa hết hi vọng muốn phá cửa xông vào kia.

Chạm vào ánh mắt của anh, người ngoài cửa lập tức yên tĩnh lại.

Dạ Lăng Hàn bước ra, đám người thi nhau lùi về sau.

Không ai dám trêu chọc anh!

Vệ sĩ đã đi đến phòng tiệc, Dạ Lăng Hàn ra lệnh: “Mang cậu ta đi.”

Dung Thành bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh, cả người đều là máu ngã trên mặt đất, lúc này bị vệ sĩ kéo dậy mang ra khỏi phòng tiệc.

Mặc dù thế lực của nhà họ Dung ở thủ đô không to lớn bằng nhà họ Dạ, nhưng cũng là gia tộc hào môn không thể khinh thường.

Biết được con trai bị giam trong nhà họ Dạ, cha Dung đích thân tới tìm Dạ Vân Bình đòi người.

Dạ Vân Bình tức giận vội đến biệt thự, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn thì giơ tay muốn đánh anh.

Dạ Lăng Hàn né tránh, cười bất cần đời: “Cha, cha đang định làm gì?”

“Con mau thả cậu chủ nhà họ Dung ra.” Sắc mặt Dạ Vân Bình tái xanh: “Vì một Kỷ Nhiên, con lại muốn lật tung thủ đô này lên à?”

“Cha, cha đến rất đúng lúc, con nói cho cha biết, Kỷ Nhiên phát tình rồi!”

Dạ Lăng Hàn rót một ly rượu, chậm rãi uống vào.

“Cha sẽ không đồng ý cho cậu ta bước vào cửa nhà họ Dạ.” Thái độ của Dạ Vân Bình rất rõ ràng: “Mợ chủ Dạ chỉ có thể là một người, đó chính là Cam Nhuệ.”

“Cha, Kỷ Nhiên phát tình rồi. Sau khi con đánh dấu em ấy, em ấy có thể sinh con, há chẳng phải hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường rồi.”

Dạ Lăng Hàn không nhịn được nói: “Cam Nhuệ muốn làm mợ chủ Dạ, vậy cho cậu ta cái danh này.”

“Con không cưới Kỷ Nhiên?”

“Với cái tính xấu kia của em ấy, cưới về để con thêm ngột ngạt hay sao?”

Nhớ tới Kỷ Nhiên nhiều lần chạy trốn, Dạ Lăng Hàn tức giận ghê gớm.

Tính xấu thế này, sao xứng kết hôn với anh? Một nửa khác của Dạ Lăng Hàn anh nhất định phải thấu tình đạt lý.

“Con không cưới cậu ta, vậy đánh dấu cậu ta làm gì?” Dạ Vân Bình nói: “Cam Nhuệ mạnh hơn Kỷ Nhiên trăm lần, bên cạnh con cần có một người như vậy. Về sau không cần dây dưa không rõ với Kỷ Nhiên nữa.”

“Không được!” Giọng điệu của Dạ Lăng Hàn cương quyết: “Con đánh dấu em ấy là vì muốn chinh phục em ấy.”

Bây giờ đã khép lại cánh cửa tình yêu, chỉ còn là một Alpha muốn chinh phục con mồi yêu thích mà thôi.