Chương 47: Muốn đánh dấu cậu!

Trong phòng tiệc đột nhiên truyền đến mùi pheromone, bầu không khí bỗng trở nên sôi trào.

Dung Thành nhạy bén nhận ra, mùi thơm này ở ngay sau lưng mình.

Cậu ta bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt rơi lên trên người Kỷ Nhiên.

Cánh tay bị nắm đang run rẩy, không phải Dung Thành run, mà là Kỷ Nhiên run.

“Đàn anh, anh…”

Dung Thành không thể tin nổi trừng to mắt, đầu óc quay cuồng.

Không phải đàn anh là Alpha à? Sao Alpha lại phát tình?

Khô nóng giống như con rồng lửa đấu đá lung tung trong cơ thể, ý thức của Kỷ Nhiên càng ngày càng mơ hồ, cậu nắm chặt cổ tay Dung Thành, cắn răng nhỏ giọng nói: “Dung Thành, tôi… tôi phát tình rồi!”

Dung Thành đang trong khϊếp sợ nghe thấy tiếng nói bất lực của Kỷ Nhiên, bỗng nhiên hoàn hồn.

Cậu kéo Kỷ Nhiên vào trong ngực, lập tức ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lom lom của mọi người xung quanh.

“Ngại quá, bạn trai tôi phát tình.”

Mặc dù Dung Thành là Beta, nhưng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trong cơ thể vẫn trấn áp được náo động nơi đây.

Đối với Omega đã có bạn lữ, cho dù pheromone của cậu có mê người đến đâu, Alpha và Beta vẫn phải kiêng dè thân phận bản thân, cũng không thể nào cướp người ngay trước mặt bạn trai người ta được.

Nhưng mà, dưới sự quấy nhiễu của mùi pheromone ngọt ngào này, bọn họ vẫn không nhịn được lộ ra bản tính.

Mặc dù Alpha và Beta ở đây không tiến lên, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Kỷ Nhiên.

Cách một lớp mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người thôi đã có thể chắc chắn Omega này vô cùng tuyệt vời.

Tiếng thở dốc ồ ồ không ngừng nối tiếp.

Nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, e rằng Kỷ Nhiên sẽ nguy hiểm.

Hơn nữa, Dạ Lăng Hàn cũng đang ở nơi này.

Dung Thành lấy lại bình tĩnh, đỡ tay Kỷ Nhiên đi ra ngoài cửa.

Vừa đi được mấy bước, có bồi bàn tiến lên đón: “Thưa ngài, bên kia có phòng nghỉ. Trước tiên có thể đỡ người yêu ngài qua đó nghỉ ngơi một lát. Hai người ra ngoài thế này, rất dễ gây ra phiền phức không cần thiết.”

Dung Thành do dự một lát, cảm thấy bồi bàn nói rất có lý, quả thật không thể cứ vậy mà ra ngoài.

Mùi pheromone trên người Kỷ Nhiên càng ngày càng đậm, bây giờ cậu ta cũng hơi không kiểm soát được rồi. Ánh mắt Dung Thành rơi xuống cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Kỷ Nhiên, nhìn cổ áo xốc xếch của cậu, có loại xúc động muốn xé rách áo cậu rồi đánh dấu cậu.

Cậu ta siết chặt tay lại, nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

Dung Thành nuốt một ngụm nước miếng, nói với bồi bàn: “Làm phiền anh dẫn đường.”

Bồi bàn là Omega, đương nhiên sẽ không bị pheromone của Kỷ Nhiên ảnh hưởng.

Nhưng vẫn cảm thấy mùi pheromone trên người cậu vô cùng dễ ngửi, không nhịn được lên tiếng: “Mùi thơm trên người người yêu ngài thật dễ ngửi!”

Lúc này Dung Thành nhẫn nhịn cực kỳ vất vả, sau khi nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung.

Nếu không phải đã đồng ý với Kỷ Nhiên là bắt đầu từ bạn bè, chỉ sợ bây giờ cậu ta đã không kiêng dè đánh dấu Kỷ Nhiên rồi.

Toàn thân Kỷ Nhiên như bị lửa đốt, trong cơ thể giống như có ngàn vạn con kiến bị đánh thức, không ngừng gặm cắn lý trí của cậu.

Đôi mắt cậu đỏ rực, trong cơ thể có thứ gọi là khát vọng đang gào thét.

Giây phút này, xúc động nguyên thủy nhất giống như lũ lụt tràn về phía cậu.

Cậu liếʍ đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói với Dung Thành: “Mau mang tôi rời khỏi nơi này. Dạ… Dạ Lăng Hàn đang ở nơi này.”

Không thể bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu, tuyệt đối không thể.

Suy nghĩ này khiến Kỷ Nhiên lấy lại được chút sức lực, đổi lại được tỉnh táo trong phút chốc.

Nghe thấy nhắc nhở của cậu, Dung Thành cũng phản ứng kịp, tăng tốc bước đi.

Kỷ Nhiên bước nhanh, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt quét qua người cậu.

Giống như có một đôi tay từ dưới mặt đất chui lên, nắm chặt lấy mắt cá chân cậu.

Bước chân Dung Thành khựng lại, cậu ta chậm rãi quay đầu…

Đối mặt với đôi mắt âm u sắc bén.

Đôi mắt kia hệt như một con dao giải phẫu có thể cắt da cắt thịt, cắt từng nhát từng nhát vào người Kỷ Nhiên.

Giống như muốn cởi bỏ tất cả ngụy trang của cậu, nhìn thấy tất cả chân thật bên trong.

Dạ Lăng Hàn nhìn thấy cậu rồi!

Đồng tử Kỷ Nhiên bỗng nhiên phóng đại, cậu nhanh chóng quay đầu, nhỏ giọng thúc giục: “Đi mau! Đi mau!”

Ngay lúc cậu lấy lại được bước chân, một tiếng nói trầm thấp mà lạnh lẽo ập đến: “Đứng lại!”