Chương 44: Thiên sứ và thằng hề

Tết Trung Thu, khách sạn Bốn Mùa của Đồng Thành tổ chức bữa tiệc hóa trang cỡ lớn.

Từ khi đến Đồng Thành, cậu chưa từng ra khỏi nhà, Dung Thành sợ cậu ở nhà buồn bực, cố ý tìm vé vào bữa tiệc, dự định cho Kỷ Nhiên đi điều chỉnh tâm trạng.

Khi nhìn thấy vé vào, Kỷ Nhiên không hề muốn đi.

Cậu lo lắng nói: “Dạ Lăng Hàn sẽ không bỏ qua cho tôi, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn đừng nên lộ diện. Chờ xử lý xong thủ tục, tôi sẽ ra nước ngoài, không gây phiền phức cho cậu nữa.”

Dung Thành lại không lo lắng như cậu: “Đàn anh, anh yên tâm! Đồng Thành là địa bàn của anh em, cho dù Dạ Lăng Hàn có thủ đoạn thông thiên ở thủ đô, tay anh ta cũng không thò được tới nơi này. Nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều tiết mục giải trí thú vị, chúng ta đi mở mang tầm mắt một chút.”

Dung Thành như một đứa trẻ chưa lớn, hoạt bát sinh động.

Dưới sự lôi kéo của cậu ta, tâm trạng Kỷ Nhiên cũng thả lỏng xuống, cậu quyết đến bữa tiệc thư giãn.

Tiệc hóa trang không lộ mặt, Kỷ Nhiên cũng không sợ có người nhận ra cậu.

Người hầu đưa tới rất nhiều lễ phục vũ hội để Kỷ Nhiên lựa chọn, cuối cùng Kỷ Nhiên chọn một bộ lễ phục màu đen mang phong cách trung cổ Bắc Âu.

Dáng người Kỷ Nhiên rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, dây thắt eo của lễ phục càng tôn lên vòng eo cứng rắn hoàn mỹ, nổi bật lên vẻ cao quý ưu nhã của cậu.

Dung Thành thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy trang phục Kỷ Nhiên, lập tức bị hấp dẫn không dời được mắt.

Vẻ ngoài Kỷ Nhiên vốn đã đẹp, tướng mạo đẹp trai nhưng không mất đi sự tinh xảo, chú trọng ăn mặc một chút là cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Dung Thành không keo kiệt khen ngợi: “Đàn anh, anh đẹp trai quá!”

Kỷ Nhiên cong môi cười: “Cậu cũng không kém.”

Dung Thành là kiểu chàng trai tỏa nắng, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng sinh động mà thân thiết.

Hôm nay cậu ta mặc lễ phục kiểu Trung Hoa, viền áo và cổ áo được thêu hoa văn.

Quần áo mặc trên người cậu ta, mang lại cảm giác hiên ngang khí thế.

Sau khi được Kỷ Nhiên khen ngợi, Dung Thành càng vui vẻ hơn.

Cậu ta đưa mặt nạ trong tay qua, đó là một chiếc mặt nạ có cánh thiên sứ, hai cái cánh, một đen một trắng.

Là kết hợp giữa thiên sứ đen và thiên sứ trắng, bóng tối và ánh sáng dung hòa hoàn mỹ trên một chiếc mặt nạ: “Đàn anh, em cảm thấy chiếc mặt nạ này vô cùng thích hợp với anh!”

Kỷ Nhiên nhận mặt nạ, đưa lên trên mặt.

Mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt cậu, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Mà mặt nạ Dung Thành đeo lại là mặt nạ thằng hề, giọt nước mắt màu đen từ khóe mắt bên phải trượt xuống gò má.

Mặt nạ thằng hề, một nửa đau buồn, một nửa vui sướиɠ.

Dung Thành lắc lắc chiếc mặt nạ trong tay mình, cười nói: “Đàn anh, anh có cảm thấy mặt nạ của chúng ta rất xứng đôi hay không! Anh là bóng tối và ánh sáng, em là đau buồn và vui sướиɠ.”

“Em muốn mang bóng tối của anh đi, rồi cho anh vui sướиɠ của em.”

Lời nói của Dung Thành giống như một dòng nước ấm rót vào trong trái tim Kỷ Nhiên, cảm giác ấm áp này khiến cậu mỉm cười: “Dung Thành, cảm ơn cậu!”

Cảm ơn cậu ở bên tôi trong lúc thế này!

Có người bạn như cậu, thật sự rất tốt!

“Đàn anh, đừng khách sáo với em! Cho dù chúng ta không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn bè.”

Dung Thành mỉm cười, nụ cười kia còn ấm áp hơn ánh mặt trời.

“Tôi nợ tiền cậu, tạm thời vẫn chưa trả được. Chờ tôi ra nước ngoài rồi, tôi sẽ nhanh chóng tìm việc làm rồi trả cậu.”

Giọng điệu của Kỷ Nhiên rất chân thành: “Tôi viết giấy nợ cho cậu.”

“Chuyện tiền nong không cần gấp gáp.” Dung Thành không thèm để ý xua tay.

Nhưng Kỷ Nhiên lại vẫn kiên trì, Dung Thành đành phải nhận giấy nợ của cậu.

Dung Thành lái xe chở Kỷ Nhiên đi vào khách sạn Bốn Mùa, sau khi đưa ra thiệp mời, hai người được bồi bàn dẫn đến thang máy đi lên tầng cao nhất.

Cửa thang máy vừa đóng, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng trước cửa khách sạn.

Dạ Lăng Hàn bước xuống xe, đứng bên cạnh anh là Cam Nhuệ với trang phục xoa hoa lộng lẫy.