Chương 39: Ở bên anh đau khổ như vậy sao?

Chính như Vân Tử Thu nói, đóa hoa hồng có gai Kỷ Nhiên này không dễ chọc.

Dạ Lăng Hàn cho rằng, cảnh cáo và tàn phá đêm đó sẽ khiến cho Kỷ Nhiên ngoan ngoãn hơn chút, nhưng không ngờ cậu lại bắt đầu tuyệt thực.

“Không ăn thì bị đói! Đói chết là hết chuyện.”

Người hầu nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng mà cậu Dạ, với sức khỏe hiện giờ cậu Kỷ thật sự không thể chịu được đói.”

“Em ấy muốn chết, tôi còn có thể ngăn cản! Mẹ nó thật biết náo loạn! Không thể ngoan ngoãn ở trong biệt thự sao?”

Dạ Lăng Hàn quả thật giận điên lên rồi, lúc này nhìn cái gì cũng không vừa mắt, gạt hết chai rượu ly rượu trên bàn xuống.

Chai rượu, ly rượu rơi đầy đất, phát ra tiếng vang ‘choang choang’.

Nghe thấy âm thanh, người hầu không dám nói thêm một lời nào nữa.

Điện thoại di động bị Dạ Lăng Hàn ném mạnh xuống đất, trong phòng bao bỗng chốc chìm vào yên tĩnh đến quỷ dị.

Vân Tử Thu nhìn bạn tốt đang tức giận, âm thầm lắc đầu, bắt lấy bả vai Dạ Lăng Hàn nói: “Cậu ta muốn tuyệt thực thì để cậu ta tuyệt thực, cậu ta cũng chỉ là đang uy hϊếp cậu mà thôi.”

Dạ Lăng Hàn quay đầu, đôi mắt sắc bén như đao rơi xuống mặt Vân Tử Thu.

Vân Tử Thu chỉ cảm thấy rùng mình, buông tay ra, vô thức lùi lại một bước.

Dạ Lăng Hàn hung hăng trừng anh ta một cái rồi quay người rời khỏi phòng bao.

Kỷ Nhiên quả thật đang tuyệt thực, cậu tuyệt thực không phải để uy hϊếp Dạ Lăng Hàn, mà là thật sự không có ý muốn sống tiếp nữa.

Thức ăn người hầu đưa tới đều bị cậu ném đi, hai ngày rồi, cậu không ăn một miếng cơm nào.

Khi Dạ Lăng Hàn trở về nhìn thấy Kỷ Nhiên vô cùng yếu ớt nằm ở trên giường, khuôn mặt lộ ra sắc xám trắng.

Dạ Lăng Hàn chưa bao giờ nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy, trong đôi mắt của người nằm trên giường không có chút sức sống nào, tất cả đều là tuyệt vọng.

Chạm vào ánh mắt như vậy, bước chân của Dạ Lăng Hàn bỗng khựng lại, trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt, ngay cả thở cũng cảm thấy đau đớn.

Kỷ Nhiên như vậy, thật sự là người anh muốn sao?

Người hầu nơm nớp lo sợ đi lên, khẽ nói: “Cậu Dạ, cậu Kỷ không ăn cái gì, chúng tôi cũng không còn cách nào.”

“Các anh đều là phế vật à? Không có tay hả? Không ăn thì tách miệng ra đút.”

“Không đút được! Cậu Kỷ căn bản không nuốt.”

Dạ Lăng Hàn thét lên: “Bác sĩ đâu? Gọi ông ta tới truyền dịch dinh dưỡng.”

Bác sĩ vội vàng chạy tới, truyền dịch dinh dưỡng cho Kỷ Nhiên.

Nhưng nếu một người đã không còn hi vọng sống tiếp, cho dù những người khác cố gắng thế nào, tất cả đều là vô ích.

Sau khi truyền dịch dinh dưỡng, Kỷ Nhiên vẫn không chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, trong đôi mắt kia không có chút ánh sáng nào.

Nhìn thấy Kỷ Nhiên thế này, đáy lòng Dạ Lăng Hàn bắt đầu sợ hãi.

Anh sải bước đi tới, kéo Kỷ Nhiên ở trên giường dậy.

Anh dễ dàng nhấc Kỷ Nhiên lên, lúc này Dạ Lăng Hàn mới phát hiện, Kỷ Nhiên nhẹ khiến người ta kinh ngạc.

“Mang cơm tới.”

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn rất khó coi, hệt như quái thú lúc nào cũng có thể ăn thịt người.

Người hầu sợ sệt lập tức chạy đi lấy cơm, đưa đồ ăn đến trước mặt Dạ Lăng Hàn.

Một thìa cháo đưa đến bên miệng Kỷ Nhiên, nhưng Kỷ Nhiên không mở miệng, mặc cho cháo từ trên môi chảy xuống, dính dáp khắp người.

Dạ Lăng Hàn thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, quát chói tai ra lệnh: “Há miệng! Ăn cho tôi!”

Sắc mặt Kỷ Nhiên đờ đẫn, giống như không nghe thấy lời anh nói.

Dạ Lăng Hàn giận sôi lên, lại múc một thìa cháo, cưỡng ép đút vào trong miệng cậu.

Nhưng Kỷ Nhiên căn bản không nuốt, cháo chảy đầy miệng rồi rơi xuống người cậu, có một ít còn rơi lên trên người Dạ Lăng Hàn.

Lúc này, Dạ Lăng Hàn đã không còn lòng dạ nào để ý đến quần áo của mình, đáy mắt đều là vẻ mặt tuyệt vọng của Kỷ Nhiên.

Ở bên anh đau khổ như vậy sao?

Đau khổ đến mức khiến Kỷ Nhiên muốn tìm tới cái chết!