“Nhiên Nhiên, hôm nay có cảm giác không?”
Kỷ Nhiên biết anh hỏi chuyện phát tình, mặt không cảm xúc nói: “Không có!”
Dạ Lăng Hàn thất vọng cùng cực: “Sao lại không có cảm giác? Thuốc hợp thành không thể nào không có hiệu quả.”
“Muốn Omega như vậy, bên ngoài nhiều lắm, không cần phải lãng phí thời gian trên người tôi.”
Ngoài miệng Kỷ Nhiên đẩy Dạ Lăng Hàn ra bên ngoài, nhưng thật ra trong lòng lại vừa bất đắc dĩ vừa đắng chát.
“Tại sao em lại như vậy?” Dạ Lăng Hàn bực bội giật cổ áo: “Tôi đã đủ phiền rồi, về đây còn phải nhìn vẻ mặt bi quan chán đời này của em. Nếu tôi muốn tìm Omega, tôi sẽ còn lãng phí thời gian trên người em sao?”
“Vậy anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa, cậu Dạ, xin cứ tự nhiên!”
Kỷ Nhiên nói rồi muốn xuống khỏi người Dạ Lăng Hàn.
Nhưng chưa đứng dậy đã bị kéo trở lại: “Em lại muốn náo loạn gì?”
Dạ Lăng Hàn bị thái độ của Kỷ Nhiên chọc giận.
Ánh mắt của anh uy nghiêm đáng sợ, bàn tay bóp chặt cằm Kỷ Nhiên, nâng mặt cậu lên: “Trông dáng vẻ hiện giờ của em đi! Nào còn vẻ đáng yêu của trước kia! Không phải tôi chỉ muốn biến em thành Omega thôi sao? Nếu như em yêu tôi, em sẽ trả giá vì tôi.”
“Nhiều năm như vậy, trả giá của tôi còn chưa đủ nhiều sao? Tôi là Alpha, không thể sinh con cho anh.”
Kỷ Nhiên muốn hất tay Dạ Lăng Hàn ra, hành động này hoàn toàn chọc giận người đàn ông kiêu ngạo này, Dạ Lăng Hàn xoay người đè lên trên người cậu, hung ác gầm lên: “Cho dù không biến thành Omega, cả đời này em vẫn bị tôi đè.”
Giống như bị một bàn tay tát mạnh lên mặt, khuôn mặt Kỷ Nhiên nóng rát, vừa nhục nhã vừa khó chịu.
Ở đại lục Long Tây, Alpha là tồn tại tôn quý nhất, luôn được Beta và Omega ngước nhìn.
Nhưng anh lại ép buộc biến mình thành tồn tại hèn mọn nhất.
“Cút!” Kỷ Nhiên gầm lên giận dữ, vung tay đấm về phía Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của cậu, đè cậu xuống ghế sofa, giơ một tay kéo áo cậu.
“Tôi nói không đúng sao? Nhiều năm như vậy, không phải em luôn bị tôi đặt dưới thân sao? Em là Alpha thì thế nào? Không phải cũng giống như Omega hay sao? Ngoài không thể sinh con ra, em nói xem em khác Omega ở chỗ nào?”
Dạ Lăng Hàn thô bạo chiếm giữ người dưới thân, động tác hung ác không có xíu xiu thương tiếc nào.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Kỷ Nhiên có thể tránh thoát.
Nhưng từ sau khi bị tiêm thuốc hợp thành, thể lực của cậu đã không được như lúc trước. Mặc dù không yếu đuối dễ đẩy ngã như Omega, nhưng đứng trước mặt Alpha mạnh mẽ như Dạ Lăng Hàn này, cậu hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chống trả nào.
Kỷ Nhiên nằm sấp trên ghế sofa, dùng sức siết chặt vỏ da của ghế sofa mới coi như nhịn được đau đớn đang cuồn cuộn tuôn trào trong trái tim.
Động tác của người đàn ông sau lưng càng ngày càng mạnh mẽ, không hề có chút thương tiếc và yêu thương nào.
Kỷ Nhiên đau quá, không chỉ là thân thể, mà là cả trái tim.
Cuối cùng, mắt cậu tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Chẳng biết Dạ Lăng Hàn đã đi đâu, chỉ còn người hầu canh chừng bên cạnh.
Tránh cho khi Kỷ Nhiên phát tình, pheromone trên người cậu sẽ hấp dẫn Alpha, toàn bộ người hầu trong biệt thự đều là Omega, hơn nữa mỗi tuần những Omega này đều được tiêm thuốc ức chế, sẽ không tùy tiện phát tình.
Sau tan rã không vui hôm đó, Dạ Lăng Hàn không trở lại nữa.
Đảo mắt, đã ba ngày trôi qua.
Mỗi ngày Kỷ Nhiên đều ở trong biệt thự, Dạ Lăng Hàn có dặn dò rằng không cho cậu ra ngoài.
Bên phía trường học, Dạ Lăng Hàn đã xin nghỉ bệnh lâu dài cho cậu.
Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trông thấy một đàn chim bay qua trước mắt.
Đáy mắt lóe vẻ đau thương.
Rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc cuộc sống như thế này?
Cậu không phải chim hoàng yến ở trong l*иg, cậu là một người có lý tưởng!
Khi Kỷ Nhiên thầm xót thương cho bản thân, bất thình lình, trong cơ thể truyền đến cảm giác khô nóng mãnh liệt.
Cùng lúc đó, cậu ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Đó là mùi hương của pheromone khi Omega phát tình.
Kỷ Nhiên đột nhiên trừng to mắt, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Mùi hương này bắt nguồn từ cơ thể của cậu, vậy mà cậu lại thật sự phát tình!