Chương 36: Chúng ta chia tay đi!

Kỷ Nhiên biết kết cục khi chọc giận Dạ Lăng Hàn sẽ nghiêm trọng cỡ nào, nhưng cậu không muốn nhịn nữa.

Trong cuộc tình này, cậu phí hết tâm huyết, dốc hết trái tim, lại chỉ đổi được đau đớn.

Trở lại biệt thự, Dạ Lăng Hàn ném Kỷ Nhiên lên giường, nắm vuốt cổ cậu, hung ác chất vấn: “Em không thể thành thật một chút à? Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi không tốt sao?”

Vì sao luôn muốn thoát khỏi khống chế của tôi?

Dạ Lăng Hàn thật sự giận điên lên rồi!

Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng Kỷ Nhiên vẫn là dáng vẻ bất chấp giá nào muốn náo loạn đến cùng với anh.

“Nếu như tôi nói, muốn anh giải trừ hôn ước với Cam Nhuệ, kết hôn với tôi, anh có thể làm được không?”

Lời nói của Kỷ Nhiên khiến Dạ Lăng Hàn sững sờ, lập tức trào phúng bật cười: “Em ngay cả con cũng không sinh được, em có tư cách gì kết hôn với tôi? Tôi đã cho em cơ hội để em biến thành Omega, là bản thân em không làm nổi.”

Từng chữ lạnh lẽo vô tình đâm vào trái tim, trái tim đau đớn khó chịu, nhưng Kỷ Nhiên vẫn muốn giãy giụa đến cùng.

Cậu ngước mặt nhìn người đàn ông bên trên, nói ra từng chữ: “Khi anh theo đuổi tôi đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.”

“Em làm người tình của tôi, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, như vậy chúng ta có thể mãi mãi ở bên cạnh nhau rồi.”

Dạ Lăng Hàn bóp cằm Kỷ Nhiên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Vì lòng ích kỷ, anh thật sự không thể rời bỏ Kỷ Nhiên.

Nhưng nếu còn không trị hết tính xấu này của Kỷ Nhiên, về sau sẽ càng khó quản thúc.

“Cam Nhuệ cũng chỉ là nửa kia trên danh nghĩa của tôi, em không cần phải so đo chuyện này như vậy.”

Kỷ Nhiên cụp mắt, khẽ bật cười thành tiếng.

Rốt cuộc cậu còn chờ mong cái gì?

Không phải đã sớm biết Dạ Lăng Hàn không thể kết hôn với mình rồi sao?

Thấy Kỷ Nhiên yên tĩnh không ầm ĩ nữa, cơn giận dưới đáy lòng Dạ Lăng Hàn lắng xuống rất nhiều.

Ánh mắt chạm vào khuôn mặt tinh xảo của cậu, nhớ tới dáng vẻ mê người khi cậu đút rượu cho Lưu Hạo Toàn, còn cả rực rỡ chói mắt khi cậu cười rộ lên, dưới bụng Dạ Lăng Hàn căng trướng, cúi người định hôn lên môi Kỷ Nhiên.

“Dạ Lăng Hàn, chúng ta chia tay đi!” Lời nói đột nhiên xuất hiện khiến Dạ Lăng Hàn sững sờ, dịu dàng trên khuôn mặt lập tức tan biến, thay vào đó là hàn ý dọa người: “Em nói cái gì?”

Bốn chữ này gần như là nghiến răng nghiến lợi rặn ra, mỗi chữ đều mang theo tàn nhẫn.

Kỷ Nhiên gằn từng chữ, lặp lại: “Chúng ta chia tay đi!”

“Nằm mơ!” Dạ Lăng Hàn bóp chặt cằm Kỷ Nhiên: “Trừ phi em chết, nếu không, cả đời này em phải ở bên cạnh tôi.”

“Vậy thì cứ để tôi chết đi!” Đáy mắt Kỷ Nhiên lấp lóe ánh sáng kiên quyết.

Cậu không thể thản nhiên nhìn Dạ Lăng Hàn thân thiết với người khác, càng không muốn mất đi tôn nghiêm trở thành người thứ ba không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Cậu muốn tình yêu có thể thoải mái nắm tay nhau ra bên ngoài, muốn một đôi người sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Nhưng mà điều cậu muốn, Dạ Lăng Hàn căn bản không cho được.

So với ở bên cạnh anh chịu đựng nhục nhã, không bằng chết đi cho thoải mái.

Cố chấp nơi đáy mắt Kỷ Nhiên lập tức đánh trúng trái tim Dạ Lăng Hàn.

Đáy lòng sinh ra cảm giác khủng hoảng, anh đã cảm nhận được rằng Kỷ Nhiên muốn rời bỏ anh.

“Tôi không cho phép!”

Dạ Lăng Hàn ôm chặt Kỷ Nhiên vào trong ngực, gần như muốn hòa cậu làm thành một thể.

Kỷ Nhiên không nhúc nhích, tựa như tượng gỗ không có sinh mạng.

Người trong ngực không một cảm xúc khiến Dạ Lăng Hàn lo lắng ghê gớm, anh nắm tay Kỷ Nhiên dùng sức lung lay: “Tôi nói cho em biết, cho dù em chết cũng đừng hòng rời khỏi tôi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nhiên không hề xuất hiện một gợn sóng nào, Dạ Lăng Hàn nhìn mà nổi giận không thôi.

Anh quăng Kỷ Nhiên lên giường, sau đó áp sát lại gần…

Một đêm này, Dạ Lăng Hàn điên cuồng chiếm hữu Kỷ Nhiên.

Giống như chỉ có như vậy, anh mới có thể chắc chắn Kỷ Nhiên thuộc về anh.