Chương 33: Không biết thì học cho tôi! Giả vờ thanh cao gì chứ?

Nhìn ra Dạ Lăng Hàn đã hạ quyết tâm muốn nhục nhã Kỷ Nhiên, cũng nhìn ra bây giờ Kỷ Nhiên đã không còn sức nặng trong lòng Dạ Lăng Hàn.

Trong phòng bao náo nhiệt trở lại, có mấy cậu ấm chơi khá điên cuồng bắt đầu ồn ào: “Kỷ Nhiên, mau kính rượu cậu Dạ. Dỗ cậu Dạ vui vẻ, tiền này sẽ là của cậu.”

Chuyện Kỷ Nhiên vay tiền đã truyền khắp giới này, trước kia cậu là người dược Dạ Lăng Hàn nhất mực cưng chiều, mọi người đều nể cậu ba phần.

Bây giờ biết Dạ Lăng Hàn đính hôn với Cam Nhuệ, đối với Kỷ Nhiên cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Vì nịnh Dạ Lăng Hàn vui vẻ, thi nhau lên tiếng chà đạp Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên bất động, giống như không nghe thấy.

Dạ Lăng Hàn nắm lấy cằm cậu, lay mạnh: “Không nghe thấy sao? Rót rượu cho tôi!”

“Không biết!” Kỷ Nhiên dứt khoát đáp trả.

“Không biết thì học cho tôi! Giả vờ thanh cao gì chứ?”

Dạ Lăng Hàn cầm chai rượu nhét vào trong tay Kỷ Nhiên: “Rót rượu cho tôi!”

Kỷ Nhiên vẫn bất động, lạnh lẽo trong mắt khiến lửa giận của Dạ Lăng Hàn dần dần bùng lên.

Nhớ đến giọng điệu dịu dàng khi gọi điện thoại với Dung Thành của cậu, Dạ Lăng Hàn lập tức giận không chịu nổi.

Cần tiền sao không tìm anh? Anh không có tiền sao?

Bằng lòng đi cầu xin người khác, cũng không muốn mở miệng nói với anh.

Hôm nay anh nhất định phải khiến Kỷ Nhiên mở miệng cầu xin tha thứ!

Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn đẩy mạnh một cái, rượu trong chai bắn ra, nhuộm đỏ cả người cậu.

Có mấy giọt bắn trên mặt cậu, bị ánh đèn chiếu vào, trông vô cùng yêu dã.

Mặc dù Kỷ Nhiên là Alpha, nhưng vẻ ngoài đẹp trai tinh xảo, không cường tráng dũng mãnh như Alpha bình thường. Cậu xinh đẹp sạch sẽ, khiến cho người khác vừa nhìn đã phải ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó.

Trong phòng bao lập tức chìm vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Kỷ Nhiên.

Cậu ấm chơi bời với Dạ Lăng Hàn đều là Alpha, phần lớn người tình trong ngực đều là Omega.

Bọn họ mềm mại tựa không xương tựa sát vào người Alpha, đây là bản năng của Omega.

Vừa so sánh, Kỷ Nhiên bên cạnh Dạ Lăng Hàn nổi bật hơn rất nhiều.

Sặc đẹp tuyệt trần như vậy, gần như ngay lập tức khiến các Alpha dâng lên du͙© vọиɠ chinh phục.

Người trong phòng bao đều nhìn Kỷ Nhiên chằm chằm, cho dù là Alpha hay là Omega, đều bị Kỷ Nhiên hấp dẫn.

Điều này khiến Dạ Lăng Hàn vô cùng khó chịu, nắm đấm vang lên răng rắc, choang…

Ly rượu trong tay bị ném xuống đất.

Ly rượu rơi xuống thảm dày, bắn lên trên, lăn mấy vòng rồi rơi xuống cạnh chân Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên cúi đầu, cánh tay thon dài trắng nõn nhặt cái ly kia lên.

Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi lên trên tay cậu, đều hận không thể biến thành cái ly kia để được cậu đùa bỡn.

Vốn dĩ mang Kỷ Nhiên ra ngoài là để sỉ nhục cậu, để cậu biết đường ngoan ngoãn.

Nhưng không ngờ lại rước tới một bầy sói.

Dạ Lăng Hàn quay đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo mang theo cảnh cáo xẹt qua khuôn mặt của mọi người trong phòng bao.

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, cả đám vội vã cúi đầu.

Bọn họ rất rõ ràng thủ đoạn của cậu Dạ, ai cũng không muốn chọc phải xui xẻo trong thời khắc mấu chốt thế này.

Kỷ Nhiên đặt ly rượu lên bàn, tiếng ly khẽ chạm vào mặt bàn khiến đáy lòng mọi người ở đây run lên.

Sau đó là tiếng nói lạnh nhạt vang lên: “Có phải tôi mời rượu rồi, tiền trên bàn sẽ là của tôi.”

Dạ Lăng Hàn nghe vậy, đáy mắt dâng trào đắc ý.

Có kiêu ngạo lạnh lùng thì thế nào, không phải vẫn phải ngoan ngoãn nghe anh chỉ huy hay sao.

“Làm người tình thì phải có dáng vẻ của người tình, người khác làm thế nào, em làm thế đó. Hầu hạ kim chủ thoải mái rồi, tiền này sẽ là của em.”

Dạ Lăng Hàn cố ý nói Kỷ Nhiên là người tình, nói mình là kim chủ, chính là muốn nhắc nhở cậu hãy chú ý đến thân phận của mình.

Kỷ Nhiên cười nhạt một tiếng, cầm chai rượu lên rót một ly.

Dạ Lăng Hàn nhìn động tác của cậu, càng thêm đắc ý.

Anh chắc chắn là Kỷ Nhiên đang giả vờ giả vịt, chỉ cần dọa cậu một chút, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Kỷ Nhiên cầm ly rượu, quay người đối mặt với Dạ Lăng Hàn, nhưng ánh mắt lại chẳng hề dừng lại trên mặt anh, dứt khoát vượt qua người anh, rơi lên trên một người khác.

“Cậu Lưu, tôi mời cậu một ly.”

Một câu nói khiến nơi đây im bặt.

“Ngại quá, lần đầu tiếp rượu người khác, không thành thạo lắm.”

Kỷ Nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu Lưu, nghiêng người ngồi vào trong ngực anh ta, cánh tay quấn lấy cổ anh ta, nâng ly đưa đến bên miệng anh ta: “Cậu Lưu, tôi mời cậu một ly.”