Chương 18: Xóa ảnh chụp đi!

Trong sân trường người đến người đi, sắp đến giờ vào lớp rồi, nên không có người nào qua lại trên con đường dành cho người đi bộ rợp bóng cây này.

Tất nhiên cũng sẽ không người nào biết, trong rừng cây ngân hạnh cách đó không xa đang diễn ra cảnh tượng ướŧ áŧ cỡ nào.

Một Alpha cao lớn đẹp trai đang đè một Alpha khác làm chuyện khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Âm thanh mập mờ quanh quẩn xung quanh, nhưng cũng không truyền ra quá xa.

Một cơn gió thổi qua, hòa tan những âm thanh mập mờ kia trong không khí.

Nghe âm thanh ẩn nhẫn của Kỷ Nhiên, huyết dịch cả người Dạ Lăng Hàn đều sôi trào.

Tính cách Kỷ Nhiên hơi kém một chút, nhưng cơ thể này của cậu lại quả thật có thể khiến anh điên cuồng.

Nhìn chằm chằm chàng trai bởi vì nhẫn nhịn mà nhăn mặt, nhìn cơ thể trắng muốt của cậu, Dạ Lăng Hàn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Rõ ràng đã chiếm được cậu, nhưng vì sao vẫn cảm thấy không đủ?

Không phải chưa từng gặp Omega xinh đẹp mềm mại, nhưng nhìn vào lại không thể nào có hứng nổi.

Nào được như Kỷ Nhiên, vừa nhìn đã khiến anh xúc động.

Vật nhỏ này luôn có thể dễ dàng khơi mào ham muốn của anh.

“Nếu như bây giờ có một chiếc gương, thật nên lấy ra soi lên khuôn mặt dâʍ đãиɠ này của em.”

Dạ Lăng Hàn đắc ý nhếch mép: “Em đúng là lẳиɠ ɭơ! Trừ tôi ra, ai còn có thể thỏa mãn em?”

Lời nói của người đàn ông, mỗi câu mỗi chữ đều đâm thẳng vào trái tim cậu, khiến Kỷ Nhiên đau đến không muốn sống nữa.

Đáy lòng cậu rất bài xích đυ.ng chạm của Dạ Lăng Hàn, nhưng cơ thể bị dạy dỗ căn bản không thể rời bỏ anh.

Kỷ Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đúng!

Dạ Lăng Hàn nói không sai, cậu quả thật rất đê tiện!

Sau khi phát tiết du͙ƈ vọиɠ của mình, Dạ Lăng Hàn lui ra ngoài.

Sửa soạn sơ qua, kéo khóa quần lên, anh lại khôi phục dáng vẻ nho nhã tự phụ khi xưa.

Trái lại là Kỷ Nhiên, chật vật hơn rất nhiều. Cậu nằm rạp trên mặt đất, toàn thân giăng kín dấu vết bầm tím.

Cố gắng rất lâu cũng không đứng lên được, chân cứ run rẩy hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của Kỷ Nhiên khiến hô hấp của Dạ Lăng Hàn nặng nề, ham muốn hành hạ lại quấy phá trong cơ thể.

Đáng yêu như vậy, ngủ cùng thoải mái như vậy, Dạ Lăng Hàn không nỡ chia tay Kỷ Nhiên.

Không cách nào cưới vào cửa, vậy làm người tình cũng không tệ.

Nhưng nhớ tới lời nói quyết tâm của Kỷ Nhiên vừa rồi, ánh mắt Dạ Lăng Hàn trở nên vô cùng bén nhọn.

Vì để khống chế Kỷ Nhiên, anh lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức hình Kỷ Nhiên quần áo không chỉnh tề.

Nghe thấy tiếng chụp ảnh, Kỷ Nhiên bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đang chụp cậu.

“Anh làm gì vậy?”

Cậu hốt hoảng nói ra, từ dưới đất nhảy dựng lên muốn cướp điện thoại di động, nhưng lại dễ dàng bị Dạ Lăng Hàn khống chế.

Dạ Lăng Hàn trở tay vặn lấy cổ tay cậu, ấn cậu lên cây ngân hạnh, nhắm điện thoại di động thẳng mặt Kỷ Nhiên, liên tục chụp lại.

Chụp xong mặt thì chụp cơ thể, toàn bộ vị trí quan trọng đều được chụp lại.

“Dạ Lăng Hàn, anh khốn kiếp! Mau xóa ảnh chụp.”

Kỷ Nhiên sốt ruột đến vành mắt đỏ bừng.

Sao Dạ Lăng Hàn có thể chụp loại ảnh này?

Sao anh có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này?

Đáy lòng Kỷ Nhiên tràn đầy tuyệt vọng, cố gắng giãy giụa, nhưng căn bản không thoát được bàn tay của người đàn ông.

Cậu giống như gà con non nớt, căn bản không cách nào trở mình trong tay Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn chụp rất nhiều ảnh, cuối cùng hài lòng buông Kỷ Nhiên ra.

“Xóa ảnh đi!” Kỷ Nhiên nhào đến muốn cướp điện thoại di động, lại bị Dạ Lăng Hàn dễ dàng tránh né.

Anh cong môi cười, ánh mắt âm u lạnh lùng: “Kỷ Nhiên, tôi cảnh cáo em! Không được phép rời khỏi tôi! Nếu để tôi biết em làm bậy với đàn ông khác ở sau lưng tôi, tôi sẽ tung những bức ảnh này ra ngoài. Tin không, tôi chỉ động ngón tay thôi là có thể hủy hoại em rồi.”

Kỷ Nhiên tin lời anh, cậu biết chuyện gì Dạ Lăng Hàn cũng có thể làm được.