Chương 16: Có một mối tình khiến mình đoạn tử tuyệt tôn

Sau khi Kỷ Nhiên tiến vào trường học, tốc độ vô cùng nhanh.

Cậu muốn bỏ Dạ Lăng Hàn và Cam Nhuệ lại xa đằng sau, tốt nhất cả đời cũng không gặp lại hai người kia nữa.

Vô số lần nhắc nhở mình đừng để ý đến bọn họ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng lởn vởn hình ảnh Dạ Lăng Hàn và Cam Nhuệ tay trong tay.

Trong l*иg ngực, một loại cảm xúc mang tên tức giận đang kêu gào.

Kỷ Nhiên siết chặt nắm đấm, miệng thở hổn hển, rất lâu sau mới lắng lại được cơn giận này.

Khi bắt đầu yêu nhau với Dạ Lăng Hàn, cậu đã nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

Dù sao thân phận và địa vị của Dạ Lăng Hàn không cho phép anh có một mối tình khiến mình đoạn tử tuyệt tôn.

Không phải đã chuẩn bị chia tay bất cứ lúc nào rồi à? Vì sao còn phải đau lòng khó chịu như vậy chứ?

Nào có loại tình yêu không màng đến bất kỳ thứ gì khác chứ, tất cả chỉ là bốc đồng xúc động nhất thời mà thôi.

Bây giờ hai người đều đã tỉnh táo lại, cũng nên đánh một dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này.

Kỷ Nhiên cười tự giễu, hai tay khẽ vuốt qua khuôn mặt tràn đầy chán chường.

Mở mắt ra, cậu phát hiện một bóng đen xuất hiện trước mặt.

Còn chưa kịp phản ứng, cổ tay bỗng bị nắm chặt.

Tiếng nói âm u của Dạ Lăng Hàn giống như mây đen nặng nề đè lên trên người cậu: “Ai cho em đi hả? Không có lệnh của tôi, chỗ nào em cũng không được phép đi!”

“Dựa vào cái gì anh can thiệp vào tự do của tôi?”

Kỷ Nhiên muốn giằng cổ tay mình ra, nhưng dù cậu gắng sức giãy giụa, lại chẳng nhúc nhích tí nào.

Trong đôi mắt đen láy lóe ra biểu cảm xấu hổ, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đã đính hôn rồi, về sau đừng dây dưa với tôi nữa.”

Dạ Lăng Hàn và Kỷ Nhiên yêu nhau bốn năm, chưa từng thấy cậu lạnh lùng với mình như vậy.

Kỷ Nhiên vẫn luôn ngoan ngoãn vâng lời, cẩn thận tỉ mỉ chiều theo ý anh, bây giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu cương quyết như vậy, Dạ Lăng Hàn thật sự không chấp nhận nổi.

Anh kéo chàng trai vẫn đang cố gắng thoát khỏi giam cầm vào trong l*иg ngực của mình: “Chỉ có tôi nói không muốn, em không có tư cách nói rời đi.” Trái tim Kỷ Nhiên bỗng nhiên co rút, đau đớn khiến vành mắt cậu ửng đỏ.

Phải khốn kiếp cỡ nào mới có thể nói ra lời như thế này?

“Tôi sẽ không ở bên anh nữa, chúng ta đã chia tay rồi!”

“Chia tay? Em mơ đẹp lắm! Em sống là người của tôi, chết là ma của tôi, hóa thành tro cũng phải rắc trong vườn hoa nhà tôi.”

Dạ Lăng Hàn bá đạo ôm cậu, ôm chặt Kỷ Nhiên trong ngực mình: “Trở về biệt thự với tôi, về sau không có lệnh của tôi, không được phép ra ngoài.”

“Tôi sẽ không trở về cùng anh!”

Kỷ Nhiên không muốn trở về l*иg giam lạnh lẽo kia nữa.

Cậu không phải chim hoàng yến, không phải đồ chơi của bất kỳ kẻ nào.

Ven đường dành cho người đi bộ trong trường học trồng những cây ngô đồng cao lớn, cành lá xum xuê che kín ánh nắng chiếu xuống, đổ bóng râm mát xuống cơ thể người đàn ông.

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn âm u đáng sợ, cặp mắt kia giống như đã kết băng: “Em là cái thá gì? Tôi đã chiều em quá rồi phải không? Nhìn thấy khuôn mặt này của em là tôi buồn nôn!”

Kỷ Nhiên vẫn luôn cảm thấy, đôi mắt của Dạ Lăng Hàn vô cùng đẹp.

Mỗi lần bị anh nhìn, cậu đều có loại cảm giác linh hồn bị hấp dẫn.

Vậy mà hôm nay, đối mặt với ánh mắt này, cậu chỉ cảm thấy rùng mình sởn tóc gáy.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong ánh mắt Dạ Lăng Hàn nhìn cậu đã không còn kiên nhẫn và yêu thương, ngoài không kiên nhẫn ra thì chính là chán ghét.

Bây giờ còn tăng thêm vẻ tàn ác.

Tựa như cậu là một người cực kỳ hung ác, cho nên đáng bị đối xử thô bạo.

Kỷ Nhiên gục đầu xuống, nở nụ cười tự giễu: “Tôi quả thật không phải thứ tốt lành gì. Cậu Dạ, cậu chán ghét tôi như vậy, không bằng đường ai nấy đi, không gặp nhau nữa.”

Ánh mắt Dạ Lăng Hàn đột nhiên chấn động, bàn tay nắm cổ tay Kỷ Nhiên đều đang phát run.

Khoảnh khắc vừa rồi, vậy mà anh lại cảm thấy sợ hãi.