Động tác đột nhiên xuất hiện khiến hai người ngây ngẩn!
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn lập tức trở nên lạnh lùng u ám, đáy mắt hừng hực lửa giận.
Anh là con cưng của trời, chưa bao giờ bị người ta đánh.
Bây giờ người đánh anh lại là Kỷ Nhiên, sao Dạ Lăng Hàn có thể nhịn được.
Trong đôi mắt đỏ bừng lấp lóe ánh sáng hung ác, anh nâng tay lên cao…
Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, không hề sợ hãi ngẩng đầu lên.
Dạ Lăng Hàn nhìn dáng vẻ quật cường của cậu, nghiến răng ken két.
Anh đúng là điên rồi, vậy nên mới thích loại người thế này.
Bàn tay dừng giữa không trung vài giây, sau đó hất mạnh ra, Dạ Lăng Hàn xé rách quần áo Kỷ Nhiên, áp sát lại gần.
Không nỡ đánh cậu, chỉ có thể dùng cách này trút hết tức giận trong đáy lòng.
Động tác hung dữ mạnh mẽ của Dạ Lăng Hàn khiến Kỷ Nhiên vô cùng sợ hãi, nếu là trước kia, đây cũng chỉ là một trận mây mưa mang tính trút giận.
Nhưng bây giờ, thân mật này không chỉ mang đến cho cậu tổn thương, mà càng nhiều hơn là sợ hãi.
Một Omega bình thường, thân thể khỏe mạnh, sẽ rất dễ thụ thai trong kỳ phát tình, tỉ lệ thụ thai có thể lên đến 90%. Chưa nói đến bách phát bách trúng, tỉ lệ này đã rất cao rồi.
Kỷ Nhiên không biết tình huống hiện giờ của mình là gì, cậu rất sợ xằng bậy của Dạ Lăng Hàn sẽ khiến cậu mang thai.
“Buông ra!”
Cậu giãy giụa phản kháng, nhưng động tác của Dạ Lăng Hàn cũng không bởi vì cảnh cáo của cậu mà dừng lại, trái lại giống như con thú động dục bị kí©h thí©ɧ, động tác càng ngày càng mãnh liệt.
“A…” Kỷ Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn kịch liệt khiến cậu khổ sở nhíu mày lại.
Ngón tay níu chặt lấy da thật của ghế ngồi bên dưới.
Giờ phút này, người đàn ông giống như một thanh hung khí không ngừng lăng trì bên trong cơ thể cậu.
Rất đau đớn, rất tuyệt vọng… nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Kỷ Nhiên bị đυ.ng chạm đến toàn thân đau đớn, giống như muốn tan ra thành từng mảnh.
Ở giây phút cuối cùng này, cậu cố sức bắt lấy cánh tay Dạ Lăng Hàn, dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin: “Đừng… đừng cho vào!”
Kỷ Nhiên là Alpha rất mạnh mẽ, mặc dù bằng lòng ở dưới người khác, nhưng lúc bình thường ở chung với nhau, cậu chưa bao giờ rơi xuống thế yếu như này.
Ban đầu Dạ Lăng Hàn còn yêu thích bướng bỉnh không chịu khuất phục của cậu, nhưng dần dần, anh đã cảm thấy Kỷ Nhiên như hoa hồng có gai này rất khó giải quyết, không đáng yêu như những Omega mềm mại, thích cầu xin tha thứ kia.
Đôi khi ở trên giường anh sẽ cố ý giày vò Kỷ Nhiên, muốn cậu chịu thua cầu xin tha thứ.
Nhưng Kỷ Nhiên thà rằng chịu đựng, nhẫn nhịn cắn rách bờ môi, cũng chưa từng ở dưới người anh cầu xin tha thứ.
Hôm nay đột nhiên nghe thấy âm thanh cầu xin tha thứ mềm mại, trái tim Dạ Lăng Hàn mềm nhũn.
Anh không hề nghĩ ngợi mà nghe theo yêu cầu của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên thở dài một hơi, khi cảm xúc thả lỏng, mắt chợt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Dạ Lăng Hàn cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt ửng đỏ của cậu, trong đầu vang vọng âm thanh mềm nhũn mà cậu vừa nói ra kia.
Xem đi!
Kỷ Nhiên hung hăng như vậy vẫn phải chịu thua trước anh!
Người này cũng chỉ là nói năng chua ngoa một chút, chứ trái tim mềm như đậu hũ, bề ngoài kháng cự anh, thật ra trong lòng rất yêu anh.
Trong lòng Dạ Lăng Hàn có chút đắc ý, ý cười hòa tan tức giận trên mặt.
Quần áo Kỷ Nhiên bị xé rách tả tơi, cởϊ áσ khoác của mình ra choàng lên người cậu, che kín dấu vết mập mờ khắp người cậu.
Khởi động xe hơi, Dạ Lăng Hàn lái xe trở về biệt thự.
Người hầu nhìn thấy Dạ Lăng Hàn dẫn Kỷ Nhiên trở về, thấp thỏm bất an tiến lên nhận tội: “Cậu Dạ, lần này là chúng tôi thất trách.”
“Về sau đừng cho em ấy đi một mình trong vườn hoa, giám sát em ấy thật chặt chẽ.”
Mặc dù Dạ Lăng Hàn không muốn thừa nhận, nhưng khi biết Kỷ Nhiên mất tích, cơn khủng hoảng mãnh liệt gần như muốn phá tan l*иg ngực.
Anh rất sợ Kỷ Nhiên sẽ rời xa anh, cho dù không từ thủ đoạn cũng phải giữ người này ở bên cạnh.