Vọng tưởng.
Chu Lãng gọi điện thoại nội bộ, lạnh giọng nói: “Liên lạc với bên Thịnh Quang, hỏi rõ xem tiền vi phạm hợp đồng của Nguyễn Du Hà là bao nhiêu.”
“Vâng ạ”
Mấy phút sau, Chu Lãng nhận được trả lời từ Lâm Nam: “Hợp đồng của phu nhân là do đích thân ông chủ của Thịnh Quang ký, nội dung điều khoản cụ thể và tiền vi phạm hợp đồng chỉ có ông ấy mới rõ thôi ạ.”
Mà ông chủ của Thịnh Quang bây giờ đang đi nghỉ ở Hy Lạp.
Anh cầm lấy áo khoác đứng dậy: “Đặt một vé máy bay sớm nhất đến Hy Lạp.”
Lâm Nam đáp, lập tức đi xử lý.
Nhìn thấy bộ dạng một phút cũng không đợi nổi của tổng giám đốc, máu trên mặt Lâm Nam cũng không còn, người mà mười phút trước còn nghiêm nghị khiển trách anh ta hợp đồng đã kết thúc nhiều năm rồi còn cứ nhắc đến Thịnh Quang là ai.
Một tuần sau, Nguyễn Du Hà xuất viện.
Cơ thể cô thật ra đã hồi phục từ lâu rồi, nhưng Bùi Sam Sam và Nguyễn Thầm cứ bắt cô phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, cô nằm trên giường mà cảm giác tứ chi đều sắp thoái hóa rồi.
Điều Nguyễn Du Hà không ngờ đến đó là, lúc xuất viện, Quý Hoài Kiến lại đến.
Bùi Sam Sam kéo Nguyễn Thầm đi, để thời gian cho hai người bọn họ.
Nguyễn Du Hà trầm lặng mấy giây mới mở miệng: “Chuyện trước đây cảm ơn anh.”
Quý Hoài Kiến nói: “Du Hà, đừng bao giờ nói anh hai từ khách sáo này.”
Nguyễn Du Hà thở ra một hơi, cảm thấy không khí giữa hai người họ càng ngày càng lúng túng, cũng không muốn ở đây nữa: “Vậy nếu không có chuyện gì, tôi đi…”
“Du Hà, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em biết cuộc thi nhà thiết kế Tân Nhuệ 3 năm trước, nhà tài trợ là ai không?”
Nguyễn Du Hà vừa định mở miệng thì Quý Hoài Kiến lại nói tiếp: “Bên tổ chức chỉ là công ty con, người làm chủ thật sự đằng sau họ, là Chu thị.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Du Hà ngây người một lúc: “Có ý gì?”
“Anh nghe nói lúc đó em đã từng đến tìm giám đốc Trần của bên tổ chức, muốn đổi suất tài trợ đi du học Paris thành tiền, giám đốc Trần không có ý kiến gì, còn giúp em đi xin, nhưng cuối cùng lại bị từ chối. Cũng có nghĩa là, người đã từ chối em, chính là Chu Lãng.”
Nguyễn Du Hà dùng thời gian hai phút mới tiêu hóa được sự thật là nhà tư bản đã phê phán cô không có ước mơ năm đó, lại chính là Chu Lãng, cô nhàn nhạt cười: “Biết rồi thì sao, đều đã là chuyện của ba năm trước rồi. Huống hồ cũng không phải Chu Lãng nợ gì tôi, anh ta từ chối cũng rất bình thường.”
Quý Hoài Kiến nắm lấy hai vai cô, đôi mắt hơi phiến hồng: “Du Hà, nếu không phải là anh ta, em có thể đã không gặp phải những chuyện như này. Chúng ta cũng có thể…”
Nguyễn Du Hà bình tĩnh kéo tay anh ta xuống: “Quý Hoài Kiến, có lẽ những điều tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng, cho dù tôi không kết hôn với Chu Lãng, chúng ta cũng không thể cùng đi đến cuối đường.”
“Tại sao không thể?”
“Trước đây là tôi đã suy nghĩ quá tốt đẹp, để đến nỗi coi nhẹ khoảng cách của hai chúng ta.”
Quý Hoài Kiến cau mày: “Du Hà, những chuyện đó đều không phải vấn đề.”
Nguyễn Du Hà nói: “Đó đều là vấn đề, vấn đề rất lớn, nếu tôi không kết hôn với Chu Lãng, có lẽ tôi vẫn còn khao khát đối với tương lai, nhưng cũng chính vì kết hôn với anh ta, tôi mới biết rằng bay lên thành phượng hoàng là chuyện không hề dễ như trong tưởng tượng, tôi không muốn chịu thêm sự coi thường và chế giễu như vậy nữa.”
“Đó là vì anh ta không yêu em, nếu như anh ta yêu em, đã không dể em bị bọn họ bắt nạt.”
Nguyễn Du Hà: “…”
Tuy đây là sự thật mà ai cũng biết, nhưng bị nói trúng tim đen như vậy thật khiến người khác có chút khó chịu.
Nguyễn Du Hà vừa định nói tiếp, một thân ảnh liền xông đến, tát một cái vào mặt cô: “Nguyễn Du Hà, cô còn không biết xấu hổ!”
Tức khắc, vị tanh trong miệng liền xộc thẳng lên.
Nguyễn Du Hà đưa lưỡi liếʍ chỗ bị chảy máu, giơ tay tát lại.
Chu An An chắc không ngờ rằng cô lại dám đánh lại, ngây người một lúc chuẩn bị đòi lại cả gốc lẫn lãi, nhưng vừa định ra tay liền bị Quý Hoài Kiến ngăn lại.
Anh ta không khách khí cảnh cáo: “Chu An An, cô còn như thế nữa đừng trách tôi không khách khí.”
“Anh Hoài Kiến, anh không thấy cô ta đánh em sao, em…”
Nguyễn Du Hà lạnh lùng nói: “Chó nào động tay trước.”
Chu An An muốn nổi điên lại bị Quý Hoài Kiến giữ tay lại, mặt nhất thời đã sưng đỏ: “Nguyễn Du Hà, tôi đã từng nói với cô, anh Hoài Kiến là của tôi, là của tôi! Cô còn không biết liêm sỉ đi câu dẫn anh ấy, là cô tự tìm lấy!”
Quý Hoài Kiến mím môi: “Chu An An, tôi cũng nói lại với cô một lần nữa, tôi và cô không có bất cứ quan hệ gì.”
“Anh nói không tính! Hôn sự của hai nhà chúng ta đều đang bàn rồi, anh sớm muộn gì cũng sẽ ở bên cạnh em!”
Từ sau khi về nước, Chu An An ngày nào cũng theo đuổi ráo riết Quý Hoài Kiến, Quý Hoài Kiến phiền đến đau đầu.
Bố mẹ nhà họ Quý ban đầu cũng không thích Chu An An, không biết tại sao đột nhiên lại đồng ý chuyện của họ, đã không còn ai ngăn cản, Chu An An trực tiếp nhận định rằng bọn họ sẽ kết hôn, lại càng bám lấy Quý Hoài Kiến không tha.
Nguyễn Du Hà không để ý đến cô ta, nói với Quý Hoài Kiến: “Tôi đi trước đây.”
“Du Hà…”
Nhìn thấy cô đi xa, Quý Hoài Kiến cúi gục đầu, cục diện rối rắm của chính mình bây giờ còn chưa xử lý xong, lấy tư cách gì mà giữ cô lại.
Chu An An kéo cánh tay anh ta: “Anh Hoài Kiến, chúng ta đi dạo phố đi, mấy hôm trước em có đặt một chiếc túi, chắc tới rồi…”
Quý Hoài Kiến lạnh lùng hất tay cô ta ra: “Chu An An, cô là con gái, tôi không muốn nói lời quá khó nghe, tôi không thích, cũng sẽ không kết hôn cùng cô. Nếu cô còn không tôn trọng Du Hà, tôi cũng sẽ không khách khí với cô nữa đâu.”
Chu An An trừng to mắt, căm hận nói: “Là vì Nguyễn Du Hà đúng không? Đều là vì cô ta, anh mới không thích em, nếu không có cô ta, anh… Sớm biết vậy ban đầu nên đẩy cô ta mạnh hơn, để cô ta chết đi mới tốt!”
Quý Hoài Kiến cau mày nói: “Cô đã làm gì Du Hạ?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Chu An An có hơi hoảng loạn, biết mình nói sai, cô ta liền đẩy Quý Hoài Kiến ra: “Không có! Em chẳng làm gì cô ta cả, đều là người phụ nữ ti tiện ấy đáng đời! Là cô ta không màng liêm sỉ để gả cho anh họ em, bây giờ lại đến câu dẫn anh, em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!”
Chu An An nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Quý Hoài Kiến đứng tại chỗ, tay buông thõng hai bên dần dần co lại thành nắm đấm.
……
Trên đường về, Nguyễn Du Hà dựa vào cửa xe, vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, thần sắc u ám, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Bùi Sam Sam mấy lần định mở miệng khuấy động không khí, đều bị Nguyễn Thầm ngăn lại.
Cứ để cô yên tĩnh một mình chút đi.
Cũng như những gì Nguyễn Du Hà nói với Quý Hoài Kiến, Chu Lãng không nợ cô, từ chối lời thỉnh cầu của cô cũng rất bình thường.
Cho dù cô không ngừng nói với bản thân rằng bản thân không thể cưỡng cầu, nhưng chung quy lý trí vẫn sẽ bị chôn vùi.
Cô không nhịn được mà nghĩ, thỉnh cầu mà cô đưa ra cũng không phải chuyện gì vô nhân tính, cô đạt được giải nhất của cuộc thi, bị hiện thực chèn ép không thể đi Paris, chỉ là muốn trong phạm vi hợp lý giành được thứ mà mình thật sự cần.
Sao lại bị giáng cho một câu không xứng, không chút lưu tình bị phê phán là không có ước mơ.
Nếu không phải vì hiện thực quá tàn khốc, ai mà không muốn đi theo con đường rộng mở tràn đầy ước mơ chứ.
Gả cho Chu Lãng lâu như vậy, cô cũng biết rằng anh là một người máu lạnh vô tình đến tận xương tủy, trước giờ chưa từng mong cầu gì quá xa vời.