Cô cầm tờ giấy nợ cẩn thận gõ cửa thư phòng, cũng nhiều lần nói rằng cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại tiền cho anh.
Trong suốt quá trình, Chu Lãng từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng nhìn cô, trong mắt tràn ngập trào phúng cùng mỉa mai.
Khoảng thời gian đó, cô cơ hồ mỗi ngày đều không thể xuống được giường, toàn thân trên dưới đều đến từ sự trả thù của anh.
Chu Lãng đưa tiền cho cô, không che dấu châm chọc nói: “Không cần trả lại, sở dĩ cô dùng nhiều thủ đoạn như vậy gả cho tôi không phải là mục đích này sao?”
Nguyễn Du Hà không nói gì, nhờ có nhà tư bản phê phán cô không có ước mơ, hiện tại cô quả thật không có tiền trả.
Nhưng Chu Lãng không từ chối cô là một chuyện, cô vẫn để lại giấy nợ ở chỗ anh.
Nhưng mà cũng đúng, cũng đã ly hôn, anh tìm cô đòi nợ cũng là chuyện nên làm.
Bùi Sam Sam đang ở trong phòng vui vẻ xem phim, đột nhiên nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng bang bang bình bịch.
Cô ấy đi tới hỏi: “Bảo bối cậu đang băm cái gì vậy?”
“Chu Lãng!”
“Hả?”
Nguyễn Du Hà thu hồi suy nghĩ, nhìn gừng nát vụn trước mặt, cuối cùng cũng thu hồi suy nghĩ: “Không có gì, lát nữa tớ muốn đi ra ngoài một chuyến, cậu không cần chờ tớ, đi ngủ sớm một chút đi.”
Bùi Sam Sam không cần đoán cũng biết lại là Chu Lãng đang tìm cô gây phiền toái, nhíu mày nói: “Anh ta lại muốn làm gì a, cũng đã ly hôn rồi, còn không chịu để yên.”
“Quên đi, vốn là tớ nợ anh ta.”
“Hiện tại quên đi, nhưng qua hai tháng bụng cậu to ra rồi, vậy thì không giấu được đâu.”
Con dao trong tay Nguyễn Du Hà treo lơ lửng giữa không trung, nhất thời không nói gì.
Đúng vậy, số tiền nợ hai trăm vạn một ngày không trả hết, cô vẫn nợ Chu Lãng, vĩnh viễn cũng không cách nào rời xa anh.
Dựa theo tính cách của Chu Lãng, nếu biết hiện tại cô đang mang thai, nói không chừng vì tránh cho cô lại bám vào chuyện này muốn ép anh kết hôn, rất có khả năng sẽ ấn cô lên bàn giải phẫu.
Một lát sau, Nguyễn Du Hà mới nói: “Tối nay tớ sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
Một giờ sau, biệt thự Tinh Hồ.
Sau khi chuông cửa vang lên, người làm đang sống trong sự dày vò lập tức chạy đi mở cửa, nụ cười sống sót sau tai nạn lại đột nhiên tắt lịm khi nhìn thấy người ngoài cửa.
Chu Lãng xuống lầu, thấy người làm dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi xách hộp giữ ấm tiến vào, sắc mặt tái mét.
Nam sinh cũng bị bầu không khí nặng nề này dọa sợ, lắp bắp hỏi: “Xin… Xin hỏi là Chu tiên sinh phải không? Đây là đồ cô Nguyễn đưa cho ngài, điện thoại di động của ngài hẳn là có nhận được tin nhắn mã nhận hàng, nhưng… Có thể đưa cho tôi được không?”
“…”
Môi mỏng Chu Lãng mím lại, đè nén tức giận, lấy điện thoại di động ra.
Sau khi nhận được mã số nhận hàng, nam sinh tay chân liên thủ bỏ chạy.
Nam sinh sau khi đi chưa đầy hai phút, điện thoại cố định của biệt thự Tinh Hồ liền vang lên.
Người làm nghe tiếng thấy chuông cũng không dám đi nhận, cũng tìm lấy cái cớ bỏ chạy.
Khi chuông điện thoại sắp ngừng lại, Chu Lãng mới cầm lấy ống nghe.
Rất nhanh, thanh âm của Nguyễn Du Hà truyền đến: “Tổng giám đốc Chu, canh giải rượu ngài đã nhận được rồi chứ? Nguyên liệu nấu ăn có hạn, tôi chỉ làm được một lần, lần sau ngài còn cần, tôi lại làm thêm một phần đặc biệt đưa tới.”
Nguyễn Du Hà dừng một chút lại nói: “Về chuyện hai trăm vạn kia, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
Chu Lãng cười lạnh một tiếng: “Thương lượng? Đây là thành ý của cô?”
Nguyễn Du Hà cũng biết hành động gọi người giao hàng này nhất định sẽ khiến anh rất bất mãn, nhưng giống như Bùi Sam Sam nói, hiện tại còn tốt, qua hai ba tháng nữa, anh vẫn không ngừng tìm tới cô, vậy phải làm sao bây giờ?
Thay vì đến lúc đó lại đi nghĩ biện pháp tìm cớ, không bằng ngay từ đầu liền vạch ra khoảng cách.
Nguyễn Du Hà nói: “Xin lỗi a, nhưng đã trễ như vậy, một cô gái xinh đẹp như hoa người gặp người yêu như tôi ra đường cũng không an toàn. Dù sao canh giải rượu cũng đã đưa đến cho anh rồi, hiệu quả cũng giống nhau.”
Chu Lãng: “…”
“Nguyễn Du Hà, da mặt cô từ khi nào lại dày như vậy.”
“Nhiều người đều nói tôi không biết xấu hổ như vậy, chút xíu này có ý nghĩa gì chứ.”
Chu Lãng không nói gì.
Nguyễn Du Hà thấy anh không trực tiếp cúp điện thoại, liền tỏ vẻ vẫn còn hy vọng, thăm dò nói: “Bây giờ trong tay tôi có một ít tiền, trước trả anh một phần, số còn lại sẽ trả góp lại cho anh, được không?”
“Cô cho rằng tôi mở ngân hàng chắc?”
Nguyễn Du Hà biết anh không nói chuyện dễ dàng như vậy: “Vậy ý của anh là gì?”
“Trả cho tôi trong một lần duy nhất.”
“Tôi…”
Không đợi cô nói xong, Chu Lãng lại thản nhiên nói: “Hoặc là sau này mỗi ngày đều đến nấu cơm dọn dẹp phòng cho tôi, cho đến khi trả hết mới thôi.”
Nguyễn Du Hà im lặng mới nói: “Một ngày bao nhiêu tiền?”
“Một tháng mười vạn.”
“Tổng giám đốc Chu, anh xác định muốn như vậy sao, như vậy đối với anh kỳ thật rất không công bằng…”
Chóp mũi Chu Lãng hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng người phụ nữ này vẫn còn chút lương tâm.
Nguyễn Du Hà tiếp tục: “Những gì anh bảo tôi làm là tất cả những gì tôi làm khi chúng tôi kết hôn. Nếu như dựa theo một tháng mười vạn mà tính, một năm chính là một trăm hai mươi vạn, ba năm chính là ba trăm sáu mươi vạn, anh còn phải trả lại cho tôi một trăm sáu mươi vạn.”
“…”
Trước khi anh hiểu lầm, Nguyễn Du Hà lập tức bổ sung: “Tôi nói những thứ này không phải là vì để anh cho tôi một trăm sáu mươi vạn, chỉ là tính sổ với anh mà thôi, anh cũng không cần cho tôi tiền, chúng ta cứ thanh toán xong xuôi là được rồi.”
Cô quả thật là một thiên tài logic.
Giọng nói Chu Lãng bình tĩnh: “Nguyễn Du Hà, cô cảm thấy tôi đang đùa với cô sao?”
“Xin lỗi, tôi còn tưởng anh đang nghiêm túc đấy.”
Đã ly hôn rồi còn bảo cô mỗi ngày trở về hầu hạ anh, đây không phải là nói giỡn thì là cái gì?
Lái xe tăng à?
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây mới một lần nữa có âm thanh truyền đến: “Trong vòng một tháng trả lại cho tôi, không được phép trả góp.”
Nguyễn Du Hà nói: “Được.”
Sau khi nghe câu trả lời của cô, Chu Lãng cúp điện thoại.
Cô phải đi đâu để trong một tháng có thể tìm được nhiều tiền như vậy?
Đến lúc đó còn không trả được, cô tự nhiên sẽ tới cầu xin anh.
……
Gần đây ông Chu không biết từ đâu nghe được tin Chu Lãng và Nguyễn Du Hà ly hôn, sau khi gọi cho anh vài lần để hỏi đều không có kết quả, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Thư Tư Vi.
Nhưng sau khi điều tra, mới phát hiện Thư Tư Vi căn bản không có mang thai, có chút thất vọng, vừa mới yên tĩnh không được mấy ngày, liền bắt đầu tìm lý do để anh về nhà, muốn sắp xếp hôn sự.
Chu Lãng phiền không chịu nổi, liên tiếp đi công tác vài nơi, suốt hơn nửa tháng cũng không ở Nam Thành.
Sau khi xuống máy bay, Chu Lãng ấn ấn mi tâm thuận miệng nói: “Đem quà trong vali của tôi gói xong rồi tìm thời gian đưa cho Nguyễn Du Hà.”
Lời này vừa nói ra, Lâm Nam cứng đờ, gian nan nói: “Tổng giám đốc Chu, anh và phu nhân đã ly hôn rồi…”
Lâm Nam làm trợ lý đi theo Chu Lãng nhiều năm, cũng biết rõ ba năm nay bất luận đi công tác ở đâu, đều có thói quen mang quà về cho Nguyễn Du Hà, nhưng anh lại chưa bao giờ tự mình đưa cho cô, nói là người phụ nữ kia tâm tư sâu sắc, suy nghĩ đặc biệt nhiều, anh hơi đối xử tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ cảm thấy mình được lợi, dễ dàng đạp mũi lên mặt, quá coi trọng bản thân.
Lâm Nam cũng giả vờ tin mấy lời nói hoang đường của ông chủ, cho nên những món quà có giá trị không nhỏ này đều là anh ta mang về tháo bao bì, sau đó bọc lại thành vỏ ngoài của cửa hàng quà tặng, lúc nhìn thấy Nguyễn Du Hà thì đưa cho cô.