Giọng nói của Chu Lãng càng thêm lạnh nhạt: “Trong mắt ông, có phải chỉ cần bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của con, ông đều có thể để họ gả vào Nhà họ Chu hay không?”
“Ông đều là vì lợi ích của con! Chẳng lẽ con muốn để cho con của mình lưu lạc ở bên ngoài sao? Lúc trước con…’’
“Không cần ông nhắc nhở, con sẽ không để chuyện này xảy ra.’’
Dứt lời, Chu Lãng trực tiếp cúp điện thoại.
Tầm mắt anh đặt trên giấy ly hôn trên mặt bàn, nhìn một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, bỏ giấy ly hôn vào túi áo, chân dài cất bước ra khỏi văn phòng.
……
Trang sức Thịnh Quang.
Toàn bộ quá trình họp báo, Nguyễn Du Hà đều tỏ ra rất bình tĩnh, đối mặt với vấn đề cùng những lời nói sắc bén như lưỡi đao của phóng viên ai đến cũng không không cự tuyệt.
Cô không phải ngôi sao nổi tiếng, cũng không cần nhiệt độ, càng không có hình tượng thiết lập, chỉ là muốn trước khi tạo thành tổn thất không thể cứu vãn, còn chính mình và Thịnh Quang đều trong sạch.
Có phóng viên nói: “Nếu cô Ruan vừa nói rằng bài viết trên mạng nói cô là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác là tin vịt, vậy cô Ruan có thể đưa ra một lời giải thích về sự biến mất đột ngột ba năm trước đây hay không?”
“Tôi đã kết hôn.”
“Vậy chồng cô có phải là doanh nhân giàu có mà bài post này chỉ ra trước mặt mọi người…”
Nguyễn Du Hà: “Tất cả thông tin về chồng cũ của tôi, tôi xin lỗi vì không thể nói cho các bạn biết. Tất cả những gì tôi muốn nói là từ khi tôi và chồng cũ của tôi gặp nhau đến kết hôn, chúng tôi đều độc thân.”
Lại có vài phóng viên nhạy cảm bắt được hai từ “Chồng cũ” trong câu nói của cô, liên tiếp hỏi một số vấn đề liên quan đến cuộc hôn nhân của cô.
Nguyễn Du Hà cười cười, thản nhiên mở miệng: “Tôi cho rằng chúng ta ngồi ở đây, là để làm rõ tin đồn không đúng sự thật trên mạng, về phần cuộc sống riêng tư của tôi, xin lỗi tôi không thể tiết lộ thêm.”
Câu này khiến đám phóng viên nghẹn họng không nói nên lời, nhưng lý lẽ quả thật đúng là rất hợp lý.
Nguyễn Du Hà cũng không phải nhân vật của công chúng, không cần phải báo cáo với mọi người về cuộc sống riêng tư của cô, hiện tại sở dĩ sự tình lại náo loạn thành như vậy, đơn giản là mọi người cảm thấy bản thân cô là tiểu tam mà lại không biết xấu hổ, mới bắt đầu tẩy chay.
Hiện tại chính cô đứng ra thanh minh, sau lưng lại có Thịnh Quang bảo lãnh cho cô, hơn nữa những phóng viên hôm nay tới đây, bình thường quan hệ với Thịnh Quang đều tương đối tốt, đương nhiên không ai tình nguyện đắc tội với bọn họ.
Ngay sau khi cuộc họp báo kết thúc, một thông cáo báo chí đã được công bố.
Trang sức Thịnh Quang cũng cùng lúc đưa ra tuyên bố, bày tỏ tin đồn trên mạng là không có thật, Trang sức Thịnh Quang sẽ thay nhà thiết kế truy cứu trách nhiệm hình sự của bên bịa đặt, hơn nữa tất cả hàng hóa trả lại Thịnh Quang đều chấp nhận, hy vọng sau này có thể nhượng lại cho tất cả những người yêu thích sản phẩm.
Sau khi tuyên bố này được đưa ra, một loạt các blogger thời trang và các Ngôi sao lớn đều chia sẻ để bày tỏ sự ủng hộ.
Ngay sau đó, doanh số bán hàng của ba sản phẩm trang sức của bộ sưu tập “Tình đầu” đã không giảm mà lại tăng, tăng gấp ba lần so với trước khi xảy ra chuyện, hoàn toàn lấp đầy tất cả các vị trí trống do phải hoàn lại tiền.
Sau buổi họp báo, Nguyễn Du Hà trước tiên liền xông vào phòng vệ sinh.Đọc nhanh tại Truyenapp.online
Có vài người rất bình thản tự tin khi đối mặt với phỏng vấn, nhưng trong lòng thực tế đã sớm sông cuộn biển gầm.
Bùi Sam Sam ở cửa đợi mười phút mới đợi đến khi cô đi ra, lo lắng hỏi: “Du Hà, cậu không sao chứ?”
Nguyễn Du Hà lắc lắc đầu, sắc mặt có chút trắng bệch: “Cậu giúp tớ nói với tổng biên tập Lâm một tiếng, chuyện hôm nay đều vì tớ mà ra, thật xin lỗi. Nếu tạp chí muốn hủy hợp đồng, tớ có thể ký ngay lập tức.”
“Cậu nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, người có mắt vừa nhìn liền có thể nhận ra, là có người cố ý hại cậu, tổng biên tập Lâm làm sao có thể bởi vì như vậy mà hủy hợp đồng với cậu được. Hơn nữa, nếu anh ta thật sự muốn hủy hợp đồng với cậu, cũng không cần tốn sức mở họp báo để làm sáng tỏ, trực tiếp phát ra tuyên bố với bên ngoài đem trách nhiệm đổ hết lên đầu cậu là được rồi.”
“Tớ…”
Nguyễn Du Hà vừa nói một chữ, lại một trận buồn nôn ập đến, nhưng lần này lại nửa ngày cũng không nôn ra được.
Cô xoa xoa bụng, có chút bất đắc dĩ, thật sự là một tên nhóc xấu tính tình nóng nảy.
Bùi Sam Sam rót cho cô một ly nước ấm: “Du Hà, tớ đưa cậu về nhà trước nha.”
Lúc này, có mấy nhân viên Thịnh Quang đi ngang qua các cô, nhỏ giọng thảo luận.
“Các người nói xem lần này Chu thị vì sao lại giúp chúng ta a, thế nhưng còn phái ra con át chủ bài là Đoàn đội PR, đến cả Hứa Loan cũng không có đãi ngộ này.”
“Đúng vậy, Hứa Loan dù thế nào cũng là ảnh hậu nổi tiếng, hoa đán đầu tiên dưới trướng Chu thị, lúc trước scandal nháo đến ồn ào huyên náo, cũng không thấy Đoàn đội PR của Chu thị đứng ra a.”
“Tôi nghe bạn tôi nói, đội ngũ của Hứa Loan còn đi xin chỉ thị của Tổng giám đốc Chu thị, muốn mượn Đoàn đội PR dùng một lần, các cậu đoán xem vị Tổng giám đốc kia nói như thế nào?”
“Chuyện của mình tự mình xử lý, giải quyết không được thì rút khỏi giới đi.”
“Cái này cũng quá không hợp với đạo làm người đi.”
“Nè, tin tức của mấy người quá lạc hậu rồi, chuyện Hứa Loan đã là chuyện của hai năm trước, vị Tổng giám đốc Chu thị kia hiện tại mới biết thế nào là thương hương tiếc ngọc.”
Mấy người trong nháy mắt liền dựng thẳng lỗ tai lên nghe bát quái.
Ngay cả Nguyễn Du Hà và Bùi Sam Sam cũng không tự giác bị hấp dẫn.
Người tung tin lại nói: “Các người biết Thư Tư Vi chứ, gần đây Chu thị mới nâng cô người mẫu mới non nớt này lên, người ta trên thực tế là miếng thịt trên đầu quả của Tổng giám đốc Chu đó nha. Lúc trước không phải đội ngũ của Thư Tư Vi vẫn luôn muốn lên trang bìa tạp chí của chúng ta sao, nhưng tổng biên tập Lâm cảm thấy cô ta không thích hợp, liền từ chối. Nhưng khi tôi nghe nói bộ sưu tập ‘Tình đầu’ còn đang chuẩn bị, Thư Tư Vi liền nghe được tin tức, muốn phối hợp với tạp chí của chúng ta làm một lần quảng bá trang bìa.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng đã nghe nói qua chuyện của cô ta, dù sao thì tổng biên tập Lâm vẫn từ chối cô ta.”
“Nhưng mà buổi họp báo hôm qua Tổng giám đốc Chu không phải cũng tới sao, tôi nghe nói anh ta muốn mua trang sức của bộ sưu tập ‘Tình đầu’ tặng người nào đó, có phải chính là tặng cho Thư Tư Vi hay không? Khẳng định chính là đang giúp cô ta tranh thủ cơ hội được lên trang bìa a.”
“Chiếu theo những lời như vậy, Chu thị lần này sở dĩ phái đến Đoàn đội PR muốn giúp chúng ta, chính là vì để cho Thịnh Quang thiếu bọn họ một ân tình, để sau này mở đường cho Thư Tư Vi, Tổng giám đốc Chu thật đúng là dụng tâm lương khổ* nha.”
*用心良苦 (Dụng tâm lương khổ): ý là tốn nhiều tâm tư sức lực để suy tính điều gì đó.*
Mấy người nói chuyện với nhau, càng đi càng xa.
Bùi Sam Sam trong thâm tâm mắng một câu: “Đôi cẩu nam nữ này thế nhưng còn khua chiêng múa trống show ân ái, tôi khinh!”
Nguyễn Du Hà chỉ sờ sờ giấy chứng nhận ly hôn trong túi, cô nghĩ, quả nhiên vẫn là chứng thực hai câu nói kia.
Lời nói trong miệng đàn ông, là quỷ gạt người.
Nếu đàn ông đáng tin, thì lợn nái có thể leo lên cây.
Nếu anh ta và Thư Tư Vi không có một chân, thì cô sẽ không có chân.
Nguyễn Du Hà thu hồi suy nghĩ nói: “Sam Sam, cậu cứ bận việc của cậu đi, tớ còn có chút việc, phải tới nơi khác.”
Chuyện lần này tuy rằng có kinh hoảng nhưng lại không nguy hiểm, cũng coi như đã được giải quyết thỏa đáng, nhưng có một số món nợ, tóm lại vẫn nên tính toán.
Nhưng vừa mới ra khỏi Thịnh Quang, điện thoại di động của Nguyễn Du Hà liền vang lên.
Cô lẳng lặng nhìn màn hình nhấp nháy, từ đầu đến cuối không bấm nghe.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc trước cô đã nói rất rõ ràng, giữa cô và Quý Hoài Kiến, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không cần phải liên lạc với nhau nữa.
Nguyễn Du Hà đang định bắt taxi, điện thoại di động lại vang lên.
Cô nhìn thấy số điện thoại này lại càng không muốn trả lời.
Tên đàn ông miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, phiền toái.
Nguyễn Du Hà trực tiếp kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen.