Chỉ một lúc sau, trời đổ mưa lớn như trút nước, cô lo lắng nhìn ra ngoài, tiếng sấm chớp vừa đánh rền vang khiến tiểu Phi giật mình nên quấy khóc. Cô bế con vào lòng, liên tục vỗ về nhóc nhỏ.
- Mẹ thương, mẹ thương mà, nín đi con.
Cô vì lo lắng nên bế tiểu Phi ra ngoài phòng khách để ngó xem bên ngoài. Tố Du bất ngờ khi nhìn thấy anh vẫn đứng yên vị trí, trời mưa lớn vẫn cứ đổ ầm ầm.
- Anh ấy không vào xe trú mưa, điên thật rồi.
Mặc cơn mưa vô tình tuôn rơi xối xả, anh vẫn lẳng lặng đứng trước nhà cô. Tố Du vội vỗ dành nhóc nhỏ, đặt bé vào nôi và nhờ dì Ly trông giúp. Cô cầm theo ô rồi bước ra ngoài, vừa mở cổng ra liền che ô cho anh, miệng lập tức mắng:
- Anh điên rồi à? Mưa lớn như vậy mà vẫn cứ đứng ở đây...
Chợt anh vòng tay ra sau cổ Tố Du, bất ngờ kéo cô về phía anh, trong cơn mưa tầm tã, dưới tán ô che chắn, cả hai trao nhau nụ hôn lãng mạn, nhưng kỳ thực Tố Du đang rất hoang mang.
Chỉ đành để Sở Triệu dày mặt vào nhà, anh cứ hắt hơi liên tục, xem ra đã bị cảm rồi. Cô lấy khăn lau cho anh, vừa chăm tiểu Phi bé nhỏ lại phải lo cho bé bự lì lợm này.
Trông anh ướt sũng khiến cô thấy rất xót, Tố Du vừa thấm khô tóc cho anh vừa cằn nhằn:
- Mưa lớn như vậy sao anh không vào xe? Để ướt hết cả người, thật là...có phải trẻ con đâu chứ.
Sở Triệu trồng cây si trước nhà cô vào lúc trời mưa nặng hạt quả thật đã làm cô xúc động, nhưng bề ngoài cô vẫn ra hờ hững, phụ nữ đôi khi nên làm giá một chút để đàn ông biết trân trọng.
- Nếu không như vậy thì sao em cho anh vào nhà.
Anh trả lời thế này thì cô đỡ thế nào được.
- Không có đồ cho anh thay, phải làm sao đây?
Nhà cô thì làm gì có quần áo của đàn ông, cũng không thể để mặc trang phục ướt như vậy được. Sở Triệu lại hắt xì, nếu để lâu thêm chút nữa e rằng anh sẽ cảm nặng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chợt cô nhớ ra điều gì đó, hai mắt cô sáng rỡ:
- Anh chờ tôi một lát.
Cô vào phòng rồi trở ra, trên tay cầm theo một chiếc áo choàng tắm như loại áo được dùng trong khách sạn.
- Đây, anh mau thay đi.
Sở Triệu có chút lưỡng lự, cô liền đặt chiếc áo vào tay anh.
- Thay nhanh đi, anh muốn bị ốm à?
Lời "vợ" nói là mệnh lệnh, anh chỉ đành làm theo. Cũng may có mua vài bộ áo choàng tắm, áo vừa rồi Tố Du từng đặt trên mạng nhưng nào ngờ khi cô mặc vào lại thấy khá rộng, cô nghĩ có thể anh sẽ mặc vừa, dù sao dạng áo này cũng rất thoải mái.
Mỹ nam từ phòng tắm bước ra, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm màu da bò quyến rũ, phần cổ áo khoét sâu để lộ lòng ngực rắn chắc, quả thật trông ngon hết nước chấm. Cứ như thể chiếc áo này được mua sẵn để dành cho anh vậy, rất vừa vặn.
Cứ mãi đắm chìm vào nhan sắc cực phẩm của chồng cũ, trong phút chốc cô quen cả thực tại, đến khi Sở Triệu cất lời cô mới thoát khỏi cơn mộng mị:
- Tố Du, sao em nhìn anh dữ vậy? Anh mặc cái này...trông kỳ cục lắm sao?
Chẳng lẽ bây giờ cô lại nói nhìn anh rất hấp dẫn, rất ngon miệng thì lại thành ra quá lộ liễu, không thể đánh mất liêm sỉ như vậy được.
- Ừm..thì...nhìn có hơi lạ một chút, nhưng cũng rất ổn.
Cô trở về phòng chăm con, dì Ly cũng được nghỉ ngơi, việc còn lại đã có Tố Du. Anh cứ tò tò theo cô vì muốn hỏi rõ khúc mắt trong lòng.
Thấy cô đang vỗ con ngủ, Sở Triệu không dám làm phiền nên cứ ngồi im lặng. Đến lúc tiểu Phi đã say giấc, anh mới có thể nói chuyện với cô.
- Anh đã chờ em, nhưng rốt cuộc em vẫn không đến.
Cô sợ làm con thức giấc nên buông một câu rồi đi ra khỏi phòng:
- Tôi đã nói không đến, do anh cứ cố chờ.
Sở Triệu không tin cô sẽ lạnh nhạt với mình như vậy, nhưng quả thật cô đã khiến anh phải bất ngờ. Không chần chừ thêm nữa, anh muốn biết rõ điều khiến anh cứ trăn trở suy nghĩ.
- Mối quan hệ của em và Vu Tuấn là thế nào?
Tố Du cảm thấy bản thân như đang bị hỏi cung, trước đây cô làm gì anh cũng chẳng bao giờ hỏi han, bây giờ cô đã đủ mạnh mẽ để không cần anh nữa thì Sở Triệu lại không ngừng bám lấy cô.
- Đó là chuyện của tôi và tôi chẳng việc gì phải nói với anh.
Anh nắm tay cô nhưng Tố Du vội rút tay lại.
- Tố Du à, anh biết trước đây là anh sai, anh chỉ mong em cho anh cơ hội...
Cô mỉm cười chua xót, ngay lập tức lắc đầu tỏ ý không chấp nhận:
- Anh tìm tôi nói chuyện xưa cũ, nhưng R*ợ*u nhạt rồi thì uống làm sao say? Lộ Sở Triệu, tôi mong anh nhận định rõ một điều, chúng ta đã kết thúc lâu rồi, tôi cũng đã có con, vậy nên anh đừng tìm tôi nữa, vô ích thôi.
Dù anh có làm gì đi chăng nữa vẫn không lay chuyển được cô.
- Khi nào tạnh mưa thì anh trở về nhà đi.
Cô vừa định bước vào phòng thì anh đã nắm tay cô kéo về phía anh, Sở Triệu ôm chặt lấy cô, dù Tố Du bảo buông ra nhưng anh vẫn chai mặt không chịu tha cho cô.